Chương 19: Hồi gia

Tiểu Ngưu nhịn không được nên tiến về phía trước, ôm eo Điềm Nữu từ phía sau, vong tình mà nói rằng: "Điềm Nữu, làm lão bà của ta đi. Ta rất thích."
Điềm Nữu bất ngờ không kịp phòng bị, không khỏi a lên một tiếng, khẽ giáy giụa nói: "Tiểu Ngưu ca, muội cũng thích huynh. Muội đương nhiên nguyện ý gả cho huynh mà. Chỉ là bây giờ không thể làm loạn được."

Tiểu Ngưu nghe vậy rất thoải mái, hai tay tiến lên trên, đặt trên bộ ngực Điềm Nữu. Nơi đó thật mềm mại, thật co dãn, mặc dù không lớn, sờ vào rất sảng khoái. Cùng lúc đó, hạ thể của Tiểu Ngưu tại phía sau ma sát mông của Điềm Nữu, không hề hảo ý mà chà sát, chèn ép. Lần đột kích này khiến Điềm Nữu vừa mừng vừa thẹn, còn ẩn chứa một chút vui sướng.
Điềm Nữu quay đầu gắt giọng: "Tiểu Ngưu ca, huynh không phải người tốt." Đôi môi hồng cũng cong lên, làm nó vừa trông vừa đẹp đẽ vừa đáng yêu.
Tiểu Ngưu âm thầm nói, dù sao sờ cũng sờ rồi, tại sao lại không thử hôn đi. Vừa nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu đã dùng miệng mà áp vào. Điềm Nữu bị Tiểu Ngưu ba đường tiến công, liền có cảm giác không thể nào chịu nổi, nàng cũng không hề hôn trả, hoàn toàn do Tiểu Ngưu chủ động. So sánh với Điềm Nữu, Tiểu Ngưu tự nhiên già giặn hơn nhiều.
Tiểu Ngưu hôn miệng Điềm Nữu, hai tay mạnh mẽ đặt lên ngực nàng, hạ thân càng sử lực ấn lên mông Điềm Nữu, kích thích Điềm Nữu toàn thân nóng lên, có điểm mê mang. Mặc dù đã lớn, nàng vẫn chưa bị một nam nhân nào phi lễ đến như vậy. Nàng thật hy vọng hắn có thể tiến thêm bước nữa, nhưng tôn nghiêm của một thiếu nữ không cho phép nàng làm vậy.
Nàng để mặc cho Tiểu Ngưu khinh bạc một hồi sau, rồi đem Tiểu Ngưu đẩy ra. Tiểu Ngưu cười với nàng, nói: "Thơm thật, làm cho ta mê chết được."
Điềm Nữu xoay người, đứng đối diện Tiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu ca, tâm của muội đã cho huynh rồi. Huynh không thể làm kẻ bội bạc đó."
Tiểu Ngưu nắm lấy tay Điềm Nữu nói: "Nhất định là vậy. Ta sẽ chính thức cưới muội về. Ta về nhà thì liền dẫn muội đi. Muội nguyện ý đi theo ta không?"
Điềm Nữu trên mặt trở nên đỏ bừng, nói: "Muội thì nguyện ý, nhưng phụ thân muội thì sao bây giờ?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Phụ thân muội không phải cũng là phụ thân của ta sao? Ta mang muội đi theo thì cũng sẽ dẫn theo ông ấy. Ta sẽ đối với ông ấy hiếu thuận giống như là phụ thân ruột mình." Hắn trong long thầm nghĩ, ta đối với phụ thân ta không thể nói là hiếu thuận. Phụ thân ta thường thường nhìn ta với vẻ khó chịu.
Điềm Nữu nghe xong rất hài lòng, nói: "Huynh đi nơi nào, muội cùng ngươi đến đó. Phụ thân muội cũng đi theo."
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Vậy thì tốt, sớm ngày mai đợi phụ thân muội thức dậy, ta sẽ nói với ông."
Điềm Nữu nhẹ nhàng rút tay đang bị Tiểu Ngưu nắm, nói: "Tiểu Ngưu ca, cũng không còn sớm nữa, huynh đi ngủ đi."
Vừa nghe chữ "Ngủ", Tiểu Ngưu giật mình, liền hỏi: "Vậy muội ngủ ở đâu?"
Điềm Nữu nói: "Huynh cùng ngủ với phụ thân muội một phòng, muội ngủ ở phòng khác."
Tiểu Ngưu nghe xong có chút thất vọng, thầm nghĩ, nếu chúng ta ngủ cùng một chỗ thì thoải mái chết được. Ta muốn làm thế nào thì làm. Bây giờ thì không được, trong nhà vẫn còn một lão đầu. Nếu không có lão đầu ở đây, hắc, ta có thể như ý rồi.
Tiểu Ngưu cùng Điềm Nữu chúc nhau ngủ ngon xong, liền đi về phía phòng mà lão đầu đang ngủ. Nhìn khuôn mặt hiền lành của lão, Tiểu Ngưu cũng nhớ đến phụ thân mình. Lúc này phụ thân mình chắc cũng đá ngủ rồi. Chỉ là không biết ông có đem con mình quên đi không. Cho dù không quên, có thể đối với sự việc trong quá khứ cũng sẽ giữ canh cánh trong lòng.
Từ phụ thân liền nghĩ tới kế mẫu và Tiểu Tụ, Tiểu Ngưu trong lòng chợt lạnh. Đừng nghĩ chuyện kia xảy ra đã lâu, chình mình căn bản không quên, tin tưởng bọn cũng sẽ không tùy tiện quên đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tiểu Ngưu thức dậy, Lý lão đầu đã sớm thứ, và ra sân. Tiểu Ngưu bước ra thì Điềm Nữu đang tại phòng bếp nấu cơm rồi, đối với Tiểu Ngưu cười cười. Tiểu Ngưu nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, trong lòng đắc ý cực kỳ.
Tiểu Ngưu vào trong sân, nói với Lý lão đầu chuyện đã bàn tối hôm qua. Lý lão đầu thở dài một hơi, nhíu mày không nói. Tiểu Ngưu liền hỏi: "Lão trượng, ông sao vậy? Ông không muốn vào thành sao? Chúng ta ở nơi đó rất tốt, ở nơi này cái gì không có, nơi đó đều có."
Lý lão đầu còn có chút hoài niệm căn nhà này, rồi nói: "Ta có chút không nỡ rời đi cái nhà này. Ta ở thôn này đã hơn nửa đời, nghĩ đến việc rời đi, ta trong lòng có điểm khó chịu."
Tiểu Ngưu biết con người trong lòng không thích rời quê hương, liền an ủi: "Lão trượng, cũng may Hàng Châu cách nơi này cũng không xa, ông nhớ nơi này thì có thể tùy lúc mà đến xem."
Lý lão đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Xem ra không thể làm gì khác hơn nữa."
Vì vậy Lý lão đầu quyết định cùng Điềm Nữu cùng đi Hàng Châu. Thời gian xuất phát là sang sớm ngày mốt. Trước khi xuất phát, tự nhiên là phải chuẩn bị một chút. Điềm Nữu phụ trách chuẩn bị đồ đạc trong nhà. Lý lão đầu cầm tiền Tiểu Ngưu đưa, đi mua xe ngựa của nhà lân cận. Lý lão đầu lại cùng nữ nhi cáo biệt các hương thân, còn mời một bàn tiệc bày tỏ tình cảm với mọi người. Tình cảnh đó tự nhiên là khó mà tách đi được, ngay cả Tiểu Ngưu là người hoạt bát như vậy cũng có chút chua xót.
Buổi sáng hôm xuất phát, ba người thức dậy rất sớm. Lý lão đầu đóng cửa xong, tại ngoài cửa đứng hồi lâu, lúc này mới cùng nữ nhi lên xe ngựa. Tiểu Ngưu buộc con ngựa ngu của mình ở phía sau xe, mình thì ngồi trên càng xe, lại làm tên đánh xe. Nhớ tới khi bỏ nhà ra đi, độc thân một mình trốn đi, khi trở về thì chẳng những mang theo lão bà trở về, còn muốn mang cả theo 'lão trượng nhân' về. Chỉ là không biết lão phụ thân khi thấy sẽ nghĩ gì. Hắn tin tưởng lão phụ thân cho dù có hồ đồ đi nữa cũng sẽ không đuổi mình đi. Sự việc trong quá khứ nên cho trôi cùng quá khứ.
Dọc đường đi, Tiểu Ngưu chiếu cố hai phụ thân con rất chu đáo. Đến núi Ngọa Long thì hết thảy đều bình thường, nghĩ rằng bọn thổ phỉ ở đây đều đã bị tiêu diệt hết cả rồi. Không cần phải nói, vị tỷ tỷ lạ mặt kia nhất định là đem cả ổ thổ phỉ lật tung lên. Nhớ tới phong thái cân quắc không nhường tu mi bức người của nàng, Tiểu Ngưu thật là cực kì mong đợi. Nếu nói rằng có cơ hội gặp lại vị cao nhân tỷ tỷ này, hắn nhất định hướng nàng hảo hảo học tập một phen.
Một đường vô sự, cực kỳ thuận lợi tiến về Hàng Châu. Trước khi đến Hàng Châu, Tiểu Ngưu nhớ đến Thất di, Thái Xuân Viên. Nàng không biết như thế nào rồi, có còn ở nhà phụ mẫu không. Vì mình, nàng muốn cắt đứt quan hệ với Mai lão bản, cũng không biết có thành công hay không. Mình lại không thể trực tiếp nhúng tay. Tranh vợ của người khác sẽ gây ra công phẫn, phụ thân mà biết được, chỉ sợ sẽ giận dữ như sấm, có thể đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Còn chính mình cũng tự tiện đem hai phụ thân con Lý lão đầu mang về Hàng Châu, nếu phụ thân không đồng ý cho vào nhà thì làm sao bây giờ? Nếu là như vậy, chính mình sẽ thật là mất mặt. Vì để cho thận trọng, không thể trực tiếp mang họ về nhà, mà phải cùng cả nhà thương lượng trước một phen mới được.
Lúc đến Hàng Châu, Tiểu Ngưu tìm một khách sạn để an bài cho hai người. Tiểu Ngưu nói với hai người: "Ta về nhà trước một chuyến, nói qua với phụ mẫu đã, sau đó sẽ trở lại đón hai người."
Lý lão đầu gật đầu nói: "Nên là như vậy mới phải."
Điềm Nữu dặn dò: "Tiểu Ngưu ca, huynh nhanh chóng trở lại, chúng ta chờ huynh."
Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, để lại tất cả số bạc cho hai người để có tiền sử dụng và mua ít áo quần. Xong xuôi mọi chuyện, liền đi về nhà mình.
Dọc đường đi, tim Tiểu Ngưu đập thật nhanh. Nhớ đến chuyện mình có lỗi với kế mẫu và Tiểu Tụ, bây giờ còn điểm áy náy. Còn nữa, tình cảnh lão phụ thân đuổi đánh mình như vẫn hiện trước mắt. Lúc lúc lão nhân hung lên thật là đáng sợ. Lần này phải nhẫn nhịn nhiều. Nói cho cùng, người thức thời không chịu thiệt trước mắt. Ta sẽ không chọc giận ông nữa.
Cho tới khi đến đường nhà mình, Tiểu Ngưu gặp không ít người quen. Người thì nói: "Đây không phải Ngụy công tử đây sao, đã mấy ngày không gặp rồi, đã đi đâu khoái hoạt vậy?" Người khác thì nói:"Ngụy thiếu gia, ngươi càng lớn càng anh tuấn đó. Tương lai nhất định cưới cô nương xinh đẹp nhất thành Hàng Châu."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng rất cao hứng, nhất nhất cùng mọi người chào hỏi, tâm tình đang khẩn trương cũng bình tĩnh trở lại. Khi hắn từ xa thấy được bảng hiệu dược điếm của nhà mình, cước bộ cũng chậm lại. Hết thảy đều quen thuộc, đều là phong cách của nhà mình.
Hắn chầm chậm cất bước đến trước dược điếm. Tiểu nhị ở bên trong đã sớm thấy, vội vàng chạy đến kéo tay Tiểu Ngưu, hoan hô: "Thiếu gia nha, người đã trở về rồi thì đừng có rời đi nữa đó nghe, nếu không lão gia chắc là lo lắng chết luôn đó."
Cùng lúc đó, một tiểu mĩ nữ cũng chạy ra, quần áo màu trắng, mặt mũi xinh đẹp, vẻ mặt đầy vui sướng. Nàng chạy đến trước mặt Tiểu Ngưu, nháy đôi mắt đẹp, nói: "Ca ca, muội nhớ huynh muốn chết được." Nói xong lại muốn ôm Tiểu Ngưu, lại vừa nhìn đường, thấy bên cạnh còn có người xem, liền không dám động thủ. Người này chính là muội muội của Tiểu Ngưu, Tiểu Tụ.
Tiểu Ngưu nghe xong rất là cảm động, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. Từ Tiểu Tụ nói có thể biết được, nàng không hề oán hận mình rồi. Tiểu Ngưu con mắt cũng đỏ lên, nói: "Ca ca cũng nhớ muội lắm, cũng nhớ ba ba mụ mụ."
Tiểu Tụ chớp mắt cười nói: "Được rồi, ca ca, chúng ta vào trong nhà nói chuyện đi." Vừa nói vừa nắm tay Tiểu Ngưu dắt đi vào trong nhà.
Vừa vào sân trước, Tiểu Ngưu liền hỏi: "Tiểu Tụ này, ba ba mụ mụ có khỏe không? Bọn họ ở đâu rồi mà đều không thấy vậy?"
Tiểu Tụ trả lời: "Ba ba đi theo người ta bàn chuyện làm ăn và đòi tiền, mụ đi mua hàng. Chỉ có muội ở nhà thôi. Bọn họ khỏe thì khỏe, chỉ là mỗi ngày đều nhớ nhung huynh. Mụ mụ thì khỏi phải nói, mỗi ngày đều nhắc về huynh. Về phần ba ba, mặc dù ngoài miệng không nói tới, nhưng trong lòng cũng rất nôn nóng đó. Gần đây thường xuyên ngẩn người, ăn cơm cũng ít lại. Còn âm thầm sai người ở bên ngoài tìm kiếm huynh nữa."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng chua xót, nói: "Ta không phải là đứa hảo nhi tử của ông."
Tiểu Tụ từ tốn nói: "Con người không phải thánh hiền, ai không có lỗi. Mụ nói với muội, ngày đó huynh là nhận lầm người, mới là như vậy. Mụ không hề trách huynh đâu."
Tiểu Ngưu cảm thấy thật thoải mái, nói: "Mẹ thật sự là người tốt, thật sự là thông tình đạt lí, thật sự là hiểu thấu đại nghĩa."
Tiểu Tụ hừ một tiếng, nói: "May mà ngày đó huynh nhìn lầm người, nếu không tính ra người có hại là muội rồi. Muội không thể cho huynh chiếm tiện nghi được." Nói tới đây, Tiểu Tụ trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, còn mang theo chút ngượng ngùng, cực kì động lòng người.
Tiểu Ngưu nghe xong, trong lòng tự hào, quả thật muốn ôm lấy nàng mà hôn. Nhưng hắn không dám. Hắn đánh giá Tiểu Tụ một chút rồi lên tiếng: "Tiểu Tụ, muội lại cao thêm nữa, càng trở nên xinh đẹp."
Tiểu Tụ đắc ý cười cười nói: "Ca ca, có nhiều người gần đây cũng nói như vậy. Huynh không biết đó, gần đây người đến cầu thân đều muốn phá vỡ cả cửa rồi, có phải là rất phiền không nha."
Tiểu Ngưu nghe mà chua xót, trên mặt vẫn cười: "Đó là người ta thích muội đó, muội dường như tương đối xuất chúng."
Tiểu Tụ cong miệng nhỏ lên nói: "Muội mới không cần gả cho họ. Muội muốn cả đời đều thủ trước mặt ba ba mụ mụ, cùng bọn họ ở một chỗ."
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Tụ đã cùng Tiểu Ngưu đến hậu viện. Tiểu Ngưu đẩy cửa phòng mình, chỉ thấy trong phòng hoàn toàn sạch sẽ, so với lúc mình bỏ đi thì giống như đúc, vị trí đồ vật sắp xếp trong phòng cũng không thay đổi.
Xem đến đây, Tiểu Ngưu quả thật muốn khóc một trận. Hắn từ trong đó biết được thâm tình của phụ mẫu đối với mình.
Tiểu Tụ ở bên cạnh nói: "Từ khi huynh đi, mụ mụ mỗi ngày đều gọi người quét dọn phòng của huynh, giống như huynh lúc ở nhà. Còn nữa, lão ba lúc đầu còn tức giận, thường xuyên chửi mắng ngươi, nhắc tới tên huynh liền chửi mắng. Nhưng qua một thời gian dài thì không chửi nữa. Gần đây nhất, ông mỗi ngày đều tói phòng huynh ngồi một hồi. Mặc dù không nói gì, chúng ta đều biết ông là đang nhớ huynh."
Tiểu Ngưu nghe xong cảm động thật sâu: "Lão ba nguyên lai là tốt như vậy, trước kia sao ta cái gì cũng không biết."
Tiểu Tụ mỉm cười: "Huynh sau này nên làm người tốt đi, nếu không ngay cả muội cũng không để ý đến huynh nữa."
Tiểu Ngưu yên tâm, thấy cả nhà ai cũng không còn trách hắn, mới thở dài một hơi. Tiểu Ngưu nhìn Tiểu Tụ ngày càng xinh đẹp, nói: "Tiểu Tụ, muội cũng trở thành đại cô nương, cũng đến tuổi lập gia đình rồi."
Tiểu Tụ nghe xong đỏ mặt, lập tức phản biện: "Huynh so với muội còn lớn mấy tháng đó, muốn lập thì cũng là huynh lập trước."
Tiểu Ngưu nghe xong cười thành tiếng: "Huynh với muội không giống nhau. Muội là gả đi, gả cho người khác. Còn huynh là cưới con nhà khác, cưới đem về nhà."
Tiểu Tụ dứt khoát lắc đầu nói: "Lập gia đình có nghĩa gì. Muội không muốn gả. Muội đã nói với huynh rồi. Muội thấy huynh cũng đừng cưới nữa, lập gia đình có gì tốt, giống như là bị nhốt trong lồng. Chúng ta đều không cần lập gia đình, huynh cùng muội chơi đùa được không? Cùng muội đọc sách cũng được."
Tiểu Ngưu nhếch miệng cười: "Nha đầu, cuối cùng cũng phải có gia đình, phụ mẫu cũng không thể sống cả đời được. Được rồi, muội gần đây có còn đọc sách không? Là sách gì?"
Tiểu Tụ nghe nói về đọc sách liền hứng thú lên rất nhiều. Nàng cùng Tiểu Ngưu vào phòng Tiểu Ngưu, đóng cửa lại, cũng ngồi trên ghế. Tiểu Tụ cau mày: "Ba ba mụ mụ đưa muội đọc cái gì Nữ giới, Liệt Nữ truyện gì đó, muội không thích. Đọc vài trang liền cảm thấy chán ghét. Muội thường lén ba ba mụ mụ đọc vài quyển sách hay."
Tiểu Ngưu biết hai quyển sách đầu đều nói về phụ nữ, đều để biến phụ nữ thành nô đãi. Tiểu Ngưu cũng không chịu để Tiểu Tụ biến thành cái loại phụ nữ không có linh hồn này. Tiểu Ngưu liền lên tiếng: "Muội đừng có xem loại sách này, xem lâu liền biến thành đầu gỗ đó. Muội nói sách hay là cái gì vậy, không phải có sắc đó chứ." Nói xong Tiểu Ngưu bắt đầu cười hắc hắc, có điểm tà khí.
Tiểu Tụ hừ một tiếng, cuống quýt khoát tay nói: "Không có đâu. Muội xem đều là những thứ lành mạnh cả."
Tiểu Ngưu hỏi: "Muội nói mấy cái tên để ta xem thử?"
Tiểu Tụ trả lời: "Muội xem chính là Thủy Hử truyện, Tam Quốc diễn nghĩa, còn có Tây Du kí, còn có Tây Sương kí gì đó nữa. Huynh xem những quyển sách này hay lắm."
Tiểu Ngưu có ý giả nghiêm mặt nói: "Tốt cái gì mà tốt, sách này đều bị quan phủ không cho tùy tiện coi, sợ rằng mọi người coi vào sẽ trở nên hư hỏng."
Tiểu Tụ phản bác: "Muội đều đã coi, muội cũng không trở nên hư hỏng sao?"
Tiểu Ngưu hắc hắc cười: "Chắc cũng không nói với huynh là muội ngay cả Kim Bình Mai cũng đều coi rồi chứ." Tiểu Ngưu cũng chưa có đọc qua quyển sách đó nhưng cũng có nghe tiếng.
Tiểu Tụ tự nhiên biết tên quyển sách kia, đỏ mặt nói: "Mới không có đâu đó. Muội muội huynh có xấu xa như vậy đâu?"
Tiểu Ngưu nói: "Không có hư hỏng đâu. Quyển sách kia quả thật là một tác phẩm lớn đó. Mặc dù có chỗ đồi bại, nhưng nó vẫn là sách hay." Tiểu Ngưu nói những lời này không ngờ là nghe được của người khác nói.
Tiểu Tụ cúi đầu nói: "Muội người ta nói, quyển sách đó rất dâm ô. Kết quả nhiều người không thích dâm ô nên không đọc nó."
Tiểu Ngưu nghe xong lời mỉm cười: "Vậy cái "Tây Sương Ký" không dâm ô ư? Cho dù nói không viết về chuyện đó, nhưng nội dung cũng không sạch sẽ gì."
Tiểu Tụ ngẩng đầu hỏi: "Huynh đã đọc nói rồi à?"
Tiểu Ngưu thành thật trả lời: "Huynh mặc dù không chưa đọc, nhưng huynh cũng biết quyển sách viết gì, chỉ là loại sách miêu tả cảnh quan hệ mà thôi. Tuy nhiên huynh lại tán thành nó. Lấy lão bà rồi, thì cũng tự chính mình thể nghiệm thôi."
Tiểu Tụ nhẹ giọng cười: "Nói đã lâu, hai câu này dễ nghe nhất."
Đang lúc hai người nhiệt tình tán dóc, cửa được mở ra, kế mẫu của Tiểu Ngưu bước vào. Khi bà thấy được Tiểu Ngưu, liền thất kinh, tiếp theo lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn trên mặt, giống như là ánh mặt trời.
Tiểu Ngưu vội vàng đi tới dập đầu trước mặt kế mẫu, nhưng được bà ngăn cản. Kế mẫu nắm cánh tay của Tiểu Ngưu, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, đánh giá: "Tiểu Ngưu, để cho ta xem một chút, con đã gầy đi."
Tiểu Ngưu cười đau khổ: "Con mỗi ngày đều nhớ đến ba ba mụ mụ, sao có thể không bị gầy được chứ. Nhưng mụ mụ ơi, thật sự người nhìn vẫn còn trẻ và xinh đẹp nữa."
Kế mẫu cười: "Hài tử ngươi, vẫn còn vẻ mặt tươi cười vậy à. Không nghiêm chỉnh gì cả. Ừ, gầy thì không gầy quá, nhưng mà có đen lên một chút. Mà đen cũng khỏe mạnh."
Tiểu Ngưu cũng nhìn kế mẫu, thấy bà vẫn còn phong tư bất phàm, đoan trang tú mỹ, là một tinh phẩm trong các nữ nhân có tuổi. Tiểu Ngưu không nhịn được phải thầm mừng cho lão ba, thật sự là có diễm phúc.
Kế mẫu buông cánh tay của Tiểu Ngưu ra, rồi nói với Tiểu Tụ: "Không lo cho ca ca ăn gì sao, vậy cũng không hỏi nó đói bụng không?"
Tiểu Tụ cười hì hì, đáp: "Con vừa gặp được ca ca, mừng rỡ quá nên quên rồi. Chờ một chút là con sẽ làm xong nga. Mụ ơi, không biết, ca ca lại khen con càng xinh đẹp đó." Nói đên câu sau, vẻ mặt Tiểu Tụ lộ ra khoái ý, như thể lời của Tiểu Ngư nói chính là một câu rất có trọng lượng.
Kế mẫu bĩu môi: "Cái tiểu nha đầu này, thật là hư mà. Làm nhanh lên để ca ca còn ăn nữa chứ."
Tiểu Tụ đáp ứng một tiếng, rồi nói với Tiểu Ngưu: "Ca ca, muội chỉ một chốc sẽ quay lại. Muội còn nhiều việc muốn nói với huynh." Dứt lời liền y như một con bướm bay ra ngoài.
Tiểu Tụ đã đi, kế mẫu tự nhiên rất quan tâm những sự việc đã trải qua của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu đương nhiên không thể nói thật, chỉ kể là mình đi để ngắm cảnh mà thôi. Hắn sợ rằng, nếu hắn nói thật cả nhà sẽ lo lắng cho hắn. Kế Mẫu thấy Tiểu Ngưu cường tráng so với lúc trước nhiều, thành thục hơn, trong lòng có chút vui mừng.
Tiểu Ngưu đột nhiên lên tiếng: "Mụ mụ, việc lần trước, người tha lỗi cho con nha. Con thật sự không phải là cố ý đâu."
Mặt kế mẫu nóng lên, ánh mắt cũng chuyển sang hướng khác, rồi nghiêm chỉnh nói: "Việc quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi. Ta cũng đã quên rồi. Sau này không nên nhắc tới nó nữa. Con vẫn còn là một tiểu hài tử. Cái gì không hiểu. Nên ta cũng không so đo với con chi. Nhưng mà sau này làm người nên để ý một chút. Đừng có làm những việc xấu như thế, chỉ sợ rằng ba ba con sẽ không muốn nhìn mặt đứa con của ông ấy nữa đâu."
Tiểu Ngưu tỏ vẻ kiên quyết: "Trải qua mấy ngày suy ngẫm, con đã biết sai rồi. Con sau này sẽ làm một chành nhân quân tử, sẽ không để phụ mẫu tức giận nữa."
Kế mẫu thở một hơi dài, ánh mắt dừng trên mặt của Tiểu Ngưu, nói: "Con nếu có thể làm như lời của con nói, ta và ba ba không còn mong mỏi gì hơn nữa."
Tiểu Ngưu lại nhới đến sự việc của Điềm Nữu, liền lên tiếng nói ra. Hắn đem sự tình của hai cha con họ kể lại một làn, hy vọng kế mẫu có thể ủng hộ mình. Nếu có kế mẫu nói giúp, việc này nhất định có chín phần thành công.
Kế mẫu nghe xong, thì a một tiếng, rồi mỉm cười: "Tiểu Ngưu, nguyên lai là con đã có ý trung nhân. Đây chính là hảo sự. Nhưng chúng ta cần phải làm một chút, nhất định phải thận trọng. Nếu nhân phẩm của đối phương thật sự tốt như lời kể, ta với ba ba con đều không có phản đối. Nhưng mà, việc này không nên gấp gáp, con không nên lập tức lấy nàng ta. Trước hết, để nàng ta vào nhà, rồi chờ một quãng thời gian để quan sát. Con có đồng ý không?"
Tiểu Ngưu vui mừng: "Điềm Nữu quả thật là một hảo cô nương. Con tin rằng mụ mụ sẽ thích nàng."
Kế mẫu cười lớn: "Chẳng những ta thích, mà còn ba ba của con phải thích mới được đó."
Tiểu Ngưu nói: "Lão ba là một người thông tình đạt lý. Con tin ông cũng sẽ ủng hộ con. Nếu ông không đồng ý, con sẽ bỏ nhà ra đi."
Kế mẫu nghiệm mặt lại, nói: "Tiểu Ngưu, ba ba con cũng đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng không còn được tốt như trước kia. Con đừng chọc tức ông nữa được không? Có việc gì cũng có thể ngồi xuống từ từ mà nói."
Tiểu Ngưu dạ một tiếng, đáp: "Con nghe lời người vậy."
Kế mẫu nói tiếp: "Việc của Điềm Nữu con không nên nói với ba ba con, để ta dọ ý ông ấy xem. Ta sẽ thuyết phục ông ấy, khiến ông ấy đồng ý cho con gặp mặt cô nương đó để rước đến đây. Nếu để con nói ra, chỉ e là mọi việc sẽ hỏng bét hết."
Tiểu Ngưu rất cảm động, phác thống một tiếng rồi quỳ kế bên chân của kế mẫu, đập đầu mấy cái rồi nói: "Nhi tử xin đa tạ trước. Người cũng giống với thân mụ mụ của con."
Kế mẫu vội vàng nói: "Con mau đứng dậy đi. Nam tử hán phải ra dánh của một năm tử hán!"
Tiểu Ngưu thống khoái lên tiếng: "Vâng!" Lúc này mới đứng lên, rồi ngồi lên chiếc ghế như cữ. Hắn hỏi: "Mụ mụ, lão ba con lúc con rời khỏi vẫn khỏe chứ?" Hắn muốn nghe kế mẫu trả lời.
Kế mẫu thở dài một hơi, đáp: "Tóm lại cũng khỏe. Nhưng mà tính tình cứng đầu của ông ấy. Rõ ràng là nhớ tới con, hết lần này đến lần khác không chịu bộc lộ ra. Mỗi lần ta nhắc tới con, ba ba con luôn nói không được nhắc tới con nữa. Nhưng ta biết trong lòng ông ấy rấ lo cho con. Có mấy làn nằm mộng đều gọi tên của con. Lại có mấy lần lén đi vào phòng của con, giống như lúc con còn ở nhà vậy." Cái việc này Tiểu Tụ cũng có nói qua, Nhưng chính là từ trong miệng của kế mẫu nói, thì càng cảm động hơn. Nghe xong, hai con mắt của Tiểu Ngưu ươn ướt, thật muốn khóc một trận cho thống khoái.
Kế mẫu làm cho Tiểu Ngưu càng thêm yêu thương đến lão ba của hắn. Xem ra hắ trong mắt của lão ba còn có phân lượng. Nói như thế, chính mình của không còn sợ rằng lão ba không tha thứ cho hắn, lại đuổi hắn đi nữa.
Tâm tình Tiểu Ngưu tốt lên rất nhiều. Tiểu Ngưu hỏi tiếp: "Mụ mụ, lão ba khi nào sẽ về nhà? Con thật muốn lập tức gặp ông."
Kế mẫu trả lời: "Nếu ông ấy biết ngươi đã trở về, nhất định sẽ mừng rỡ đến nổ phải bất tỉnh đó."
Tiểu Ngưu thở liên tục, nói: "Chỉ sợ là giận đến nỗi phải bất tỉnh đó."
Kế mẫu trầm ngâm nói: "Con hãy chờ đi, ông ấy nhất định sẽ rất vui mừn đó. Nhưng mà, chỉ sợ là vẻ ngoài không nhìn thấy được thôi. Ông ấy là người cứ một mực không chịu thừa nhận yêu thương một người như con."
Lúc này Tiểu Tụ từ bên ngoài chạy vào không kịp nghỉ ngơi mà nói: "Ca ca, muội đã xuống bếp làm món lý ngư phấn mà huynh thích ăn nhất đây. Nhất định sẽ làm cho huynh ăn không còn nghĩ đến việc bỏ đi nữa." Vừa nói, nàng ngồi vào lòng kế mẫu, ôm lấy cánh tay của mẫu thân.
Kế mẫu hiền lành nhìn Tiểu Tụ, ôn nhu nói: "Tiểu Tụ, Tiểu Ngưu sắp muốn kết hôn. Tuổi tác cũng gần bằng nhau, cũng đã tới lúc rồi."
Vừa nghe xong, Tiểu Tụ buông cánh tay của mẫu thân ra, khuôn mặt cười bối đổi, đôi mắt nhìn trừng trừng vào Tiểu Ngưu. Giống như Tiểu Ngưu đột nhiên trở thành là một người xa lạ.
Kế mẫu quan sát Tiểu Tụ, không giải thích được liền hỏi: "Tiểu Tụ, sao vậy?"
Tiểu Từ nhíu mày, chu miệng lên nói: "Mụ mụ, con không muốn ca ca lấy lão bà. Nếu huynh ấy lấy lão bà rồi, sẽ không thể cùng chơi vơi con được."
Kế mẫu cười nhẹ, vuốt mái tóc của Tiểu Tụ, và giải thích: "Tiểu Tụ, cũng không còn nhỏ nữa, không nên luôn nghĩ đến chơi đùa. Chờ mấy ngày nữa mụ mụ cũng phải suy nghĩ đến chung thân đại sự của con. Ta sẽ tìm cho con một người tốt nhất, để có thể cả đời đem hạnh phúc đến cho con."
Tiểu Tụ lắc đầu, phản bác lại: "Không muốn, không muốn, con không muốn lập gia thất."
Tiểu Ngưu bên cạnh thấy bộ dáng này của Tiểu Tụ, trong lòng có chút vui, hình như thái độ của Tiểu Tụ như vậy có lợi cho hắn. Nàng không muốn lấy người khác, chỉ muốn chơi đùa cùng mình. Cái này theo sự phán đoán, là nàng thích ta, chỉ muốn ở cùng với ta thôi?
Lúc này gia nhân đã dọn thức ăn lên. Kế mẫu phân phó một tiếng: "Khi lão gia trở về, nhớ nấu thêm lần nữa."
Tiểu Ngưu liền hỏi: "Sinh ý gần đây của lão ba thế nào rồi?"
Kế mẫu đáp: "Điều này rất hảo. Sinh ý tốt hơn so với trước kia. Chủ yếu là do lão ba của con cố gắng cả. Chúng ta có thể đến từng nhà mà gõ cửa hỏi."
Được một lúc, kế mẫu cùng Tiểu Ngưu và Tiểu Tụ ngồi ăn. Không bao lâu, gia nhân đến báo rằng lão gia đã trở về. Tâm của Tiểu Ngưu có chút hơi sợ, nhưng không kịp suy nghĩ gì, lão ba của hắn đã rất nhanh tiến đế. Chỉ thấy lão ba đội một chiếc nón gấp, mặc một bộ y phục màu xanh, tay đang đặt phía sau như là suy nghĩ về việc gì đó.
Ông vừa vào đã thấy Tiểu Ngưu, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lộ ra nét vui vẻ trên mặt. Sau đó chuyển vui thành giận, hừ hai tiếng rồi đi tới ghế bên cạnh, ngồi xuống, không để ý đến Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu vôi vàng đứng lên, đến trước mặt lão ba rồi quỳ xuống, cười hì hì: "Hài tử bất hiếu Tiểu Ngưu thỉnh an với lão ba, chúc lão ba sinh ý dồi dào, trở thành Hàng Châu đệ nhất nhân. Chúc lão ba thân thể khỏe mạnh, sống thọ hơn Khổng Tử."
Lời này rất lọt lỗ tai, nghe được vậy Ngụy Trung Bảo không thể nào giận nữa. Ông khoát tay áo, nói: "Mau đứng lên, chỉ cần ngươi sau này không còn chọc tức nữa. Ta nhất định sẽ sống lâu hơn Khổng Tử."
Tiểu Ngưu liền mừng rỡ đứng lên. Kế mẫu thấy hai phụ tử không có chuyện gì, phân phó gia nhân đem thức ăn lên. Chỉ chốc lát, trên bàn toàn món ngon. Một nhà bốn người ngồi cùng một cùng, vừa ăn vừa nói chuyện.
Tiểu Ngưu thấy lão ba có một ít nếp nhăn trên mặt, trong lòng rất đau xót. Ngụy Trung Bảo thấy con mình rắn chắc hơn trước, lại rất có tinh thần, cũng được an ủi phần nào. Chỉ là có hai mẫu, nữ ở đây, không tiện hỏi han Tiểu Ngưu. Chỉ có cái miệng lưỡi lưu loát của Tiểu Ngưu hoạt động mà thôi.
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Ngưu cùng lão ba vào phòng nói chuyện. Chỉ còn có hai người, sắc mặt Ngụy Trung Bảo tốt lên. Ông không còn che dấu tình cảm của chính mình nữa, liền hỏi han chi tiết cuộc sống mấy ngày nay của Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu mặc dù chỉ là nói dối, nói là bên ngoài mình rất tốt, có vài chút đau khổ. Tâm của lão ba hắn liền không thoải mái.
Sau một hồi nói chuyện, Tiểu Ngưu nói: "Lão bã, có một việc con muốn thương lượng với người, sợ người không đồng ý."
Ngụy Trung Bảo hỏi: "Là chuyện gì, con nói đi. Chỉ cần là hảo sự, lão ba ta không thể không đồng ý."
Tiểu Ngưu suy nghĩ một chút, rồi nói: "Chuyện này con đã kể lại với mụ mụ, vậy để mụ mụ nói với người đi."
Ngụy Trung Bảo chỉa chỉa vào nhi tử: "Tiểu tử ngươi, từ lúc nào lại học được mấy trò nà. Tốt rồi, ta sẽ nghe mụ mụ của con nói."
Kế tiếp, Tiểu Ngưu nói vài lời quan tâm, Ngụy Trung Bảo lập tức hiểu được chính mình đã đối xử không tốt với nhi tử này. Hồi tưởng lại, từ lúc hài tử này trưởng thành, chính mình không có trách nhiệm của một phụ thân. Tâm trạng cảm thấy rất áy náy. Thê tử lúc trước chết có liên quan đến Tiểu Ngưu, nhưng không thể oán hận một hài tử, bởi vì khi đó hài tử đều không hay biết gì. Cái này hết thảy là số mệnh.
Nói một hồi, Tiểu Ngưu đứng lên thưa: "Lão ba, người cũng mệt rồi, con không làm phiền người nữa. Con về phòng đây."
Ngụy Trung Bảo ừ một tiếng, rồi nhắc: "Sau này không nên chạy loạn nữa đấy."
Tiểu Ngưu đáp lời, rồi lui ra, và đi về phía phòng của hắn. Hắn vừa vào tới, Tiểu Tụ cũng vào theo. Tiểu nha đây này hướng đến gần cái bàn, tay chống cằm, lộ ra bộ dáng không vui.
Tiểu Ngưu ngồi đối diện nàng, hỏi: "Tiểu Tụ, ai đã làm cho muội tức giận vậy. Nói cho ta biết, ta đi tìm hắn để tính sổ."
Tiểu Tụ liếc một cái, lên tiếng: "Còn ai có thể vào đây, chính là huynh đó."
Tiểu Ngưu xua tay, phản biện: "Ta vừa mới trở về, hình như chưa có gây ra chuyện phiền toái gì."
Tiểu Tụ vẫn cứ quả quyết: "Như thế nào lại không có? Huynh nói, tại sao lại muốn cưới lão bà?"
Tiểu Ngưu liền biết rằng tại sao nàng giận. Tiểu Ngưu không nhịn được cười ha hả. Tiểu Tụ nghe vậy rất khó chịu, nói: "Cười cái gì mà cười, nhìn huynh cười rất có tà khí, không giống người tốt."
Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn, chỉ có cách là ngừng cười, nói: "Tiểu Tụ, nam nhân lớn phải cưới, nữ nhẫn lớn phải gã. Đây là việc rất bình thường mà. Chẳng lẻ thật sự muốn ca ca ta cả đời làm tên lưu manh sao?"
Tiểu Tụ cắn môi: "Huynh nói đương nhiên là có đạo lý rồi. Nhưng mà đối với muội thì không thể chịu được. Sau khi huynh cưới xong, đâu còn có thời gian với muội. Muội sẽ trở nên cô đơn."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc: "Tiểu nha đầu, đừng nói cho ta, là thích ta rồi. Ta bây giờ là người sắp có lão bà rồi đó."
Tiểu Tụ nghe xong mặt đỏ lên, phản bác: "Đừng có nói bậy, huynh chính là ca ca của ta mà."
Tiểu Ngưu da mặt dầy nói: "Nhưng không phải là ruột thịt, chúng ta có thể thành thân mà."
Tiểu Tụ đảo con mắt, nhìn Tiểu Ngưu, rồi nói: "Muội mới không thèm huynh. Huynh đó, so với tiêu chuẩn nam nhân của muội còn kém xa lắm."
Tiểu Ngưu nghe xong, mặt dài rồi, hỏi: "Muội muội, tiêu chuẩn cao vậy à? Nói không chừng, là ta cũng có thể từng gặp qua phải không?"
Tiểu Tụ đứng lên, chống tay lên bàn, nói: "Nam nhân trong lòng muội tối thiểu là phải có học vấn, không cần phải là trạng nguyên, cũng phỉa là một cử nhân hay tú tài gì gì đó. Cái này huynh có sao?"
Tiểu Ngưu lắc đầu: "Cái này ta kém một chút."
Tiểu Tụ đính chính lại: "Không phải là kém một chút, mà kém rất nhiều." Sau đó Tiểu Tụ chầm chậm bước đi vòng vòng trong phòng, rồi nhìn thẳng về phía người huynh trưởng. Tiểu Tụ nói: "Nam nha của muội, nói về tướng mạo, cũng không cần phải anh tuấn quá, có thể nằm trong năm người được nhất của thành Hàng Châu này. Huynh được không?"
Tiểu Ngưu chớp con mắt, thở dài: "Cái này cũng lại kém một chút."
Tiểu Tụ cười: "Ca ca, tướng mạo của huynh cũng không xấu. Nhưng với tiêu chuẩn của muội thì phải thiếu hai điểm lận."
Tiểu Ngưu ài một tiếng: "Xem ra ta phải có gắng rồi."
Tiểu Tụ nói tiếp: "Muội còn chưa nói hết, nam nhân của muội vóc người phải cao hơn thế này." Tiểu Tụ so sánh, đưa hai tay lên trên đầu của Tiểu Ngưu, "Còn nữa, cũng phải có một ít sức lực nữa. Cái bộ dạng phế vật của đám bạch diện tiểu sinh không đáng để quan tâm. Những điểm này huynh đều không xứng hết."
Tiểu Tụ nói tiếp: "Còn nữa..." Tiểu Ngưu vội vàng ngắt lời: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nói nữa huynh sẽ tự sát liền đó."
Tiểu Tụ cười hì hì, rồi ngọi lại bên cạnh cái bàn, nói: "Cái này bây giờ huynh đã hiểu tại sao muội không muốn kết hôn rồi?"
Tiểu Ngưu nghiêm mặt nói: "Ta đã hiểu rõ ràng, nguyên lai không có nam nhân trong thành Hàng Chân này được như vậy cả."
Tiểu Tụ vung tay lên: "Đâu chỉ là thành Hàng Châu, mà cả tỉnh Giang Tô, Giang Nam thậm chí cả cả nước luôn."
Tiểu Ngưu tuyệt vọng: "Xem ra, đời này thật không thể gả rồi."
Tiểu Tụ nhấp miệng, nói: "Ca ca, muội thật không muốn kết hôn."
Tiểu Ngưu nói: "Thế đến lúc muốn kết hôn, chỉ sợ đã trở thành lão thái bà rồi. Muốn gả cũng không thể gả được nữa."
Tiểu Tụ tự tin nói: "Chỉ cần muội muốn kết hôn, thì muội không ngại hạ thấp điều kiện xuống là được."
Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Khi tìm thấy được nam nhân, nên so sánh với ta. Ít nhất không được thua ta đó."
Tiểu Tụ khinh thường liếc Tiểu Ngưu: "Không phải là giễu cợt huynh. Ca ca, huynh hiện giờ hình như là rất tầm thường đó. Nam nhân phải có bản lãnh, phải có đại nghiệp mới được."
Tiểu Ngưu nghe thấy liền máu nóng lên, vỗ nhẹ lên bàn, nói lạnh nhạt và rõ ràng: "Tiểu Tụ, nói thật, ta đã nghĩ rồi, ta sẽ ở nhà một khoảng thời gian, sau đó ta sẽ rời khỏi. Lúc ta đi ra ngoài, nhất đinh phải học thật nhiều bản lĩnh, và có được một sự nghiệp rồi mới trở về. Ta phải làm cho mọi người đều thấy, làm cả thành Hàng Châu này biết hết. Ngụy Tiểu Ngưu ta không phải là không có gì, cũng không phải là đồ phế vậy. Ngụy Tiểu Ngưu ta sẽ là một nam tử hán đỉnh đỉnh đại danh."
Tiểu Tụ vô tình nắm lấy tay của Tiểu Ngưu, nói: "Ca ca, muội ủng hộ huynh."
Tiểu Ngưu nhân cơ hội này nằm chặt tay, đáp lại: "Trước khi ta chưa thành đại nghiệp, sẽ không cho phép mình lập gia đình."
Tiểu Tụ bất mãn: "Nếu huynh cả đời không có sự nghiệp gì, chẳng lẽ muội đời này phải làm ni cô sao?"Vừa nói cong, bèn rút tay lại, không để Tiểu Ngưu chiếm tiện nghi nữa.
Tiểu Ngưu cười ha ha: "Nhìn xem kìa, rõ ràng là muốn kết hôn mà."
Tiểu Tụ bĩu môi: "Không có chuyện đó đâu, ít nhất muội hiện giờ thật không muốn kết hôn."
Tiểu Ngưu thở một hơi dài: "Khi tìm được nam nhân, nhất định phải cho ta gặp mặt. Ta không đồng, thì không thể thành hảo sự được."
Tiểu Tụ cũng không chậm trễ, nói: "Nghe mụ mụ nói, hunh sẽ dẫn người trong lòng tới. Tốt nhất, ngày mai muội được gặp nàng ta. Nếu muội không thích nàng ta, huynh cũng không thể lấy nàng ta được. Muội rất kén chọn đó."
Tiểu Tụ ha ha cười: "Nhìn cái khẩu khí như vậy, vậy thì trở thành tiểu mụ mụ (Mẹ nhỏ) của ta đi."
Tiểu Tụ đỏ mặt, nói: "Miệng chó không thể cho ra ngà voi được." rồi lại nói tiếp: "Cũng đã trễ rồi, muội phải đi. Muội không thể ở lâu trong phòng của nam nhân được."
Tiểu Ngưu nhắc nhở: "Đã ở rất lâu rồi đó."
Tiểu Tụ ra khỏi cửa, quay đầu lại, lè cái lưỡi, nói: "Sau này muội phải chú ý mới được, tận lực giảm bớt thời gian lưu lại trong phòng của huynh. Muội biết, ca ca là một kẻ dâm đãng." Vừa nói xong, không đợi Tiểu Ngưu trợn mắt, Tiểu Tụ đã chạy khỏi như một ngọn gió.
Tiểu Ngưu không phòng suy tư, hồi tưởng lại những nét giận dữ lẫn tươi cười của Tiểu Tụ, cảm giác vô cùng tốt. Đừng có thấy nàng chưa lớn, nhưng nàng lại biểu hiện một phong phong của mỹ nữ, cũng đủ khiến Tiểu Ngưu say mê.
Tiểu Tụ mặt dù vẫn kém so với Nguyệt Ảnh, không có vẻ đẹp kinh tâm động phách, nhưng có đủ tư cách cùng ganh đua với Nguyệt Lâm và Điềm Nữu. Chỉ là mỗi người mỗi có đặc điểm, rất khó phân cao thấp.
Đêm nay, Tiểu Ngưu hồi tưởng lại những đem ngũ cùng mỹ nữ.
Lúc còn mơ màng, Tiểu Ngưu cảm giác được có một thân thể ấm áp dựa sát vào người mình. Hắn hoảng hốt tỉnh lại. Thân thể đó vừa mượt mà vừa mềm mại, làm hắn liên tưởng tới con mới được bắt lên. Đồng thời lại có một mùi hương khiến người ta phải phạm tội. Tiểu Ngưu bỗng dưng cả kinh, đây là mùi hương của nữ nhân, rất thân quen. Hắn có điểm hoài nghi, cái này có phải là đang nằm mộng không.
Cái thân thể đẹp đẽ này vẫn dán chặt vào hắn, lại còn cố ý vặn vẹo cái eo, khiến cho Tiểu Ngưu càng rõ ràng là đối phương đang dùng những hấp dẫn của nữ nhân. Tiểu Ngưu nhất một tay lên, rồi sờ lên cái lưng của đối phương, thật là trơn mượt, đúng là thượng đẳng, nếu nói theo sách thì giống như cục mỡ đông.
Tiểu Ngưu hít một hơi thật sâu, biết mình không phải là nằm mơ, liền to gan hỏi một câu: "Là ai, có phải là đã nhầm phòng rồi không? Đây là phòng của Ngụy Tiểu Ngưu ta. Nếu vào nhầm, bây giờ rời khỏi vẫn còn kịp." Miệng thì nói vậy, nhưng tay thì không như thế, vẫn cứ hoạt động ở trên bờ vài của người ta.
Đối phương rất không vui, khẽ hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm. Tiểu Ngưu chỉ bằng một tiếng hừ nhẹ đó, đã biết đối phương là ai rồi, hơn nữ đối phương có một bộ ngực rất lớn, khiến chính mình rất thích thú. Mà người sở hữu bộ ngực như vậy chỉ có một.
Tiểu Ngưu thử thăm dò hỏi: "Là sư nương phải không? Ta có phải đang nằm mơ không vậy."
Đối phương quàng cổ Tiểu Ngưu, cắn nhẹ cái lỗi tai của Tiểu Ngưu, sẵn giọng: "Ngươi thật là người phụ bạc, lại muốn bỏ ta, muốn trốn khỏi ư, vậy có tiện nghi không. Ta nghĩ muốn tìm ngươi, thì lại trốn trong cái động. Làm ta phải thu xếp rời khỏi hắn." Vừa nói xong, đã khiến cho Tiểu Ngưu kiến thức được sư nương lợi hại như thế nào. Vì lúc trước, hắn chỉ nghĩ sư nương giống như kế một là một nữ nhân đoan trang hiền thục. Xem ra đó chỉ là một phần của nàng mà thôi.
Nghĩ đến đối phương trách móc, Tiểu Ngưu thầm kêu to oan uổng. Tiểu Ngưu bên cạnh vừa vuốt ve cái lưng của sư nương, vừa nói: "Sư nương, cái này là lỗi của ta sao? Ta nhớ rất rõ là chính người đã đuổi ta đi. Cũng không phải là ta muốn đi. Ta trong lòng luôn muốn cùng với người suốt ngày suốt đêm, cả một cuộc đời.
Sư nương hừ một tiếng, tay đặt ở cái đũng quẫn của Tiểu Ngư, nhẹ nhàng xoa cái cây bổng tử của Tiểu Ngưu, nói: "Ngươi đúng là tên quỷ lừa gạt. Ta không tin. Ngươi nếu không phải là kẻ phụ bạc, vậy tại sao lại lưu tình ở khắp nơi, lại còn tìm thêm nữ nhân nữa."
Tiểu Ngưu lúc này a lên một tiếng, rồi nói: "Lời này là từ đâu có vậy? Sau khi ta rồi khỏi, ta luôn làm một vị quân tử mà."
Sư nương dùng sức bóp chặt cái cây bổng của Tiểu Ngưu một chút, khiến hắn nhíu mày, vội hô lên: "Sư nương, nữ nhân tốt của ta, hạ thủ lưu tình, đừng làm hại cả đời ta. Tiểu Ngưu ta nói cho cùng, hạnh phúc cùng là do cái ngoạn ý đó."
Sư nương cười lạnh lùng: "Tiểu Ngưu, ngươi đừng có lừa dối nữa. Việc giữa ngươi và Thất di ta biết rất rõ, cũng đã từng ngủ với nhau nữa. Còn nữa, ngươi lại còn dẫn thêm Điềm Nữu đến ở khách sạn. Ta cũng biết."
Tiểu Ngưu a một tiếng, thất kinh hỏi: "Sao biết được?"
Sư nương trầm ngâm nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi tại sao lại háo sắc vậy? Sau lưng là làm bậy."
Tình huống như vậy khiến cho Tiểu Ngưu thật không còn biện pháp nào, chỉ có lớn mật làm càn. Tiểu Ngưu nói lớn hơn: "Ai bảo nàng đuổi ta đi làm chi? Nếu không đuổi thì sẽ không có việc này đâu? Còn nữa nha, nàng cũng không phải lão bà của ta. Nếu là lão bà của ta, ta còn có thể nói chuyện. Bây giờ chỉ sợ không còn tư cách quản ta nữa rồi."
Nói xong, sư nương một hồi lâu không liên tiếng, tay cầm cây bổng cũng không có rút lại. Mặc dù nàng không nói lời nào, Tiểu Ngưu có thể cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy. Tiểu Ngưu biết nàng đang có nén khóc, trong lòng không nỡ, liền nói: "Sư nương, xin lỗi. Ta đã nói quá rồi. Nhưng ta thật sự thích. Ta tìm nữ nhân khác, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Ta thừa nhận ta là đồ háo sắc. Ta nếu không có háo sắc, cũng không có tiếp xúc với nàng. Còn nữa, ta tưởng rằng cả đời này không còn gặp được nàng. Cho dù có gặp lại, nàng cũng không để ý đến ta. Bởi vậy ta mới tự cho phép ta làm thế. Đừng giận ta nữa được không? Lúc ta rời khỏi, chưa bao giờ lại không nhớ đến nàng. Nàng là nữ nhân mà khiến ta mê mẩn nhất trong số những người từng tiếp xúc qua."
Sư nương đột nhiên cuồng hôn Tiểu Ngưu, cũng không quên nói: "Cái tên tiểu bại hoại này, ngươi không biết rằng, lúc ngươi rồi khỏi, ta luôn lo lắng cho ngươi. Dọc dường đi, ta đều theo sát ngươi, sợ ngươi gặp phải bất trắc. Đêm đó, không cần lời nói của người kia, ta cũng sẽ cứu ngươi. Lúc ấy ta thấy ngươi thân cận với cô nương khác, ta thật sự rất tức giận, cố y cho ngươi nếm một chút đau khổ. Ta cũng vẫn tiếp tục theo ngươi, cùng về đến nhà của ngươi. Nghe nói ngươi muốn lấy Điềm Nữu làm lão bà, ta thật sự không chịu được. Mới vừa rồi tại khách sạn đó, ta thật muốn giết chết nàng ta. Nhưng lại sợ ngươi thương tâm, nên không có động đến nàng ta. Ta liền chạy đến gặp ngươi, đặc biệt là muốn hỏi ngươi, ngươi muốn ta hay là muốn nàng ta."
Tiểu Ngưu giờ mới hiểu được vì sao sư nương chuyện gì cũng biết. Cảm động vì nàng vẫn đi theo ta, ta so với một con người chết cũng không bằng. Cái này thật đúng, ta dù có tinh minh cũng không thể nào phát hiện ra nàng. Nàng đúng là một người phi thường, có được pháp thuật. Ta là phàm nhân, sao có thể cùng nàng so sánh được.
Chuyện của sư nương khiến cho Tiểu Ngưu bối rối. Tiểu Ngưu thở dài mấy hơi, bàn tay vẫn ôm lấy cái mông của sư nương. Khi sư nương tiến đến giường của Tiểu Ngưu, rõ ràng là, nàng rất muốn cùng Tiểu Ngưu làm cái gì đó.
Tiểu Ngưu suy nghĩ để trả lời câu hỏi của sư nương. Sư nương không kiên nhân được, nói: "Ngươi nói nhanh. Nếu ngươi muốn nàng ta, ta cũng không trì hoãn việc tốt của ngươi. Ta sẽ lập tức rời khỏi." Vừa nói, còn nghĩ là đẩy cái tay hư hỏng của Tiểu Ngưu ra.
Tiểu Ngưu cười hì hì: "Sư nương, chúng ta ly khai vài ngày. Để ta suy nghĩ như thế nào. Bây giờ thì để ta ăn no đã, sau đó rồi trả lời có được không?"
Sư nương không chút do dự nói: "Không được. Bây giờ phải trả lời."
Tiểu Ngưu ầm ừ hai tiếng, rồi nói: "Cá và chân gấu, ta đều muốn cả."
Sư nương mặt nghiêm lại: "Không được, vậy là ngươi quá tham làm rồi? Ta không thể lừa dối Điềm Nữu như với Nguyệt Lâm được. Hôm nay ngươi chỉ có thể chọn một người. Có nàng thì không có ta, có thì không có nàng."
Tiểu Ngưu thở một hơi dài: "Nếu bức ta như vậy, vậy ta căn bản không cần trả lời. Nếu nàng bắt ta phải chọn, ta không thể chọn."
Sư nương nghe xong, cảm thấy xót xa, hỏi: "Tại sao?"
Tiểu Ngưu cười cười, đáp: "Sư nương, cái này là đầu của ngốc tử không phải là kẻ đáng khinh, rõ không? Ta không chọn, cũng không phải nói rằng ta không thích, cũng không phải nói rằng ta thích. Nguyên nhân lớn nhất chính là trong nhà cần có lão công."
Những từ này nói ra đã đánh vào điều ép buộc của sư nương. Vô luân là sư nương giải thích như thế nào cũng không được. Bởi vậy nàng chỉ còn cách là trầm mặc. Sư nương tỉnh lại sau chốc lát, nói: "Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi thích ta nhiều, hay là thích nàng ta nhiều hơn."
Tiểu Ngưu nghe xong, cười cười: "Cái này cũng cần phải hỏi sao. Nên biết, chúng ta cũng đã từng có quan hệ phu thê." Vừa nói, Tiểu Ngưu nghiêng người đem sư nương đặt dưới thân, vuốt ve khuôn mặt của nàng, rồi hôn lên đó. Hạ thân sớm đã cứng lên, cũng đặt gần nơi mẫn cảm của sư nương. Dục hỏa của sư nương đang bị đốt nóng lên, nhưng nàng không có chủ động.
Tiểu Ngưu biết cần phải xé cái mặt nạ bề ngoài của sư nương. Bởi vậy hắn không có hấp tấp, mà từ từ hôn nàng, vuốt ve nàng. Được một lúc, Tiểu Ngưu hôn cái miệng của sư nương, triển khai những kỷ xảo của mình, tận tình trêu chọc xuân tâm nhộn nhạo của sư nương. Hắn đầu tiên là môi hôn môi, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của nàng. Tiếp đó, là đưa lưỡi ra liếm xung quanh, sau cùng là đưa cái lưỡi nhập vời trong miệng của sư nương, làm loạn trong đó. Sư nương nào có nhịn được câu dẫn của hắn, huống chi xuân tình đã sớm động, vì vậy, cũng đem cái lưỡi của mình đáp trả lai, cùng hắn hưởng thụ đồng thời sự sung sướng của nam nữ. Sư nương khi động tình, thì như một ngọn lửa cháy phừng phựt. Nàng từ lúc Tiểu Ngưu rời khỏi, đã không có thưởng quan nhục vị. Thân thể của nàng bị Tiểu Ngưu khêu gợi, đã phát nóng như ngọn lửa đang thiêu đốt của một vùng thảo nguyên.
Cánh tay của nàng quấn lấy Tiểu Ngưu, như thể sợ hắn đột nhiên rút lui. Hai chân của nàng cũng giữ lấy cái mông của Tiểu Ngưu. Còn cái eo thì không ngừng uốn éo, không thể che dấn biểu hiện là nữ nhân cần sự ấm áp.
Mặc dù hai người đang thân thiết trong màn đêm. Mặc dù Tiểu Ngưu không nhìn thấy được khuôn mặt ửng đỏ của sư nương tuyệt sắc. Mặc dù hắn không thấy được sư nương đã ẩm ướt. Nhưng hắn cảm thấy nàng vô cùng nhiệt tình. Có thể thấy nàng đối với nam nhân có một loại dụ dộ trí mạng. Sư nương nhiệt hỏa bùng bùng, như con bướm đêm bay vào ngọn lửa. Vì để phóng thích dục hỏa của mình, Tiểu Ngưu của không để ý gì hết.
Nhưng chỉ sau một hồi công phu, sư nương đã ra rất nhiều. Tiểu Ngưu rất hưng phấn. Hắn trước tiên là từ cởi quần áo ra, sau đó nằm ở phía dưới của sư nương, không ngừng hành động, như một lữ khách đã khát nước nhiều ngày. Cái này chính là điều mà sư nương cần trong cuộc sống. Nếu không phải sợ khiến cho người nhà của Tiểu Ngưu chú ý, nàng đã sớm hét to, muốn cho mọi người trong thành Hàng Châu này đều nghe được. Nhưng hiện giờ thì không thể hét to, mà chỉ có thể rên rỉ và thở gấp, chỉ có thể vặn vẹo cái eo và mông không ngừng, cũng như tận hưởng hương vị mất hồn như vậy.
"Tiểu Ngưu, ngươi buông tha cho ta đi. Ta bị ngươi làm phát điên rồi. Cái chỗ đó của sư nương không phải là thức ăn, là nước cho ngươi đâu. Buông tha ta đi." Sư nương bắt đầu cầu xin tha thứ.
Tiểu Ngưu tự nhiên sẽ không bỏ qua nàng. Hắn ngẩng đầu cười hai tiếng, rồi nói: "Sư nương ta vẫn còn chưa đủ, chưa thỏa mãn. Nếu yêu ta, sẽ để ta." Nói xong, Tiểu Ngưu đứng dậy, chuyển thân người, rồi tiếp tục tấn công cái nơi hấp dẫn ở giữa hai đùi của sư nương.
Như thế, cái cây bổng của Tiểu Ngưu đã ở ngay trước mặt của sư nương. Nàng mơ hồ có thể thấy được cái bóng của nó. Cái mùi quen thuộc khiến sư nương vui mừng không ngừng. Hồi tưởng lại những lần cái cây này đã cho mình biết bao điều tốt lành. Tâm của sư nương đập mạnh thêm.
Hơn nữa đã nhiều ngày đau khổ vì tư tương, sư nương còn có thể đè nén nó nữa hay sao? Nàng đã quyết định, đêm nay phải là phóng đãng một phen, trở thành một dâm phụ tiêu chuẩn, để khiến cho tiểu nam nhân này cả đời không thể rời xa mình, không bao giờ bỏ đi.
Vì vậy, hai tay của sư nương cùng chơi đùa với nó một hồi, sau đó lại hé miệng, đưa cái đầu lưỡi thơm tho ra. Nàng ý định sẽ dùng một phương thức khác để chinh phục Tiểu Ngưu, cũng để khiến tiểu nam nhân này biết rằng, mình đối với hắn là thật lòng. Sẽ không có nam nhân thứ hai có được tình yêu chân thật này.