Chương 57 : Phóng Hỏa

Cũng không biết bao lâu trò vui mới kết thúc.Tôn Tam Nương sau khi tỉnh dậy hối hả đẩy Tiểu Ngưu ra.Sợ đến hai mắt nhắm nghiền hét toáng lên.Tiểu Ngưu vội vàng che miệng nàng lại, nói:"Ngươi chán sống sao?Bọn họ mà nghe thấy là chúng ta xong đời."
Lúc này Tôn Tam Nương mới ngậm miệng lại,bối rối mặc lại y phục.Tiểu Ngưu cũng không dám chậm trễ,mang theo vài phần thư sướng mà xỏ quần áo vào.
Dọn dẹp xong,Tiểu Ngưu mới thấp giọng nói:"Chúng ta đi thôi" Tôn Tam Nương "ừ" một tiếng rồi đột nhiên đi đến trước mặt Ngô công tử,đột ngột nâng cước lên đá một cú vào đầu của Ngô công tử."Ba" một tiếng,Đầu của Ngô công tử tức thì nở hoa.
Tiểu Ngưu há hốc mồm kinh ngạc (cẩn thận kẻo *** ngáp phải ruồi ^^ -Nights),chỉ vào Ngô công tử nói:"Sao ngươi lại giết hắn.Hắn chêt rồi chúng ta mất đi không ít ưu thế a,ngươi sao lại làm vậy…aiz"

Tôn Tam Nương không cho là đúng nói:"Người này không phải người tốt,hắn gian dâm không biết bao nhiêu nữ nhân,không thê buông tha cho hắn.Chỉ bằng hành động khinh bạc vừa rồi của hắn với ta thì chết nghìn lần vạn lần cũng không hết tội (>.< Kinh).
Tiểu Ngưu cười khổ nói:"Ta biết hăn đáng chết nhưng bây giờ đâu phải lúc "Thịt" hắn."
Tôn Tam Nương liếc xéo,nói:"Ta đã giết hắn,ngươi định làm thế nào?"Khi nói nàng nhìn Tiểu Ngưu.Khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ như ánh hồng lúc hoàng hôn,đó là dấu hiệu nàng vừa trải qua cơn kích tình mãnh liệt.Nàng lúc này trông cực kì động lòng người.Tiêu Ngưu nhìn mà không khỏi ngẩn ngơ…
Tôn Tam Nương nhìn thấy ánh mắt háo sắc của hắn,không tự chủ được liên tưởng đến chuyện vừa xảy ra,vừa thẹn vừa sợ vội vàng quay đi.
Tiểu Ngưu biết nơi này không phải chỗ có thể ở lâu,liền nói:"Tốt lắm,chúng ta đi nhanh đi.Chờ đến khi bị phát hiện thì muốn đi cũng không được."Vừa nói vừa theo cửa sổ nhảy ra,Tôn Tam Nương sau khi tìm ra kiếm của mình cũng ra theo.
Tiểu Ngưu từ lầu 3 nhảy xuống lầu 2,rồi lại đến bên cửa sổ vừa rồi,người bên trong vẫn còn đang uống rượu.Khác ở chỗ là không thất hai đạo sĩ kia đâu.Họ chạy đi đâu đây?hay là họ đã rời đi?
Tiểu Ngưu hướng Tôn Tam Nương làm một cái thủ thế,ý bảo hai người rời đi.Nào ngờ Tôn Tam Nương không nghe lời (bé hư nha-Nights),hét lên một tiếng rồi đụng nát khung của sổ nhảy vào,vừa xông vào vừa rút kiếm múa may.
Bảy người trong phong không kịp phản ứng,nhất thời bị Tôn Tam Nuowg chém rụng hai tên.Những người còn lại nhất thời ngẩn ngơ,không thể tưởng lại phát sinh việc ngoài ý muốn như vậy,lật đật cầm bàn,ghế, hoa quả chống lại đợt tấn công của Tôn Tam Nương.
Tiểu Ngưu ở ngoài âm thầm kêu khổ.Tôn Tam Nương này thế nào lại ngốc vậy a?Cứ yên lặng lủi lủi đi có phải ngon ăn rồi không?Thế cục tốt đã hỏng mất rồi..bây giờ nếu hai tên mũi trâu kia quay lại có phải đi đời nhà ma không?Ngươi chán sống nhưng ta còn yêu đời lắm..Tiểu Ngưu ta không thích chết chùm với ngươi.Nhưng như vậy cũng không thể rời đi,mà muốn đi cũng không đc nha.Từ ngoài chạy tới rất nhiều quan binh,Tiểu Ngưu muốn chạyj cũng chạy không nổi.
Tiểu Ngưu bất đắc dĩ phải chống cự.Đoạt từ tay một tên quan binh một cây đao,đông chém tây giết tả hữu xung đột đem mấy tên quan binh muốn vào nhât nhất chém sạch,nhất thời mặt đất la liệt thi thể.Trong phòng đánh,ngoài phòng đánh,hai nơi đánh một hồi loạn thành 1 đoàn (dịch đến đây ta lại cảm tưởng tới mấy cảnh chơi hội đồng-Nights).
Tôn Tam Nương nổi giân đùng đùng đem năm người kia đánh cho luongs cuống tay chân,mà Tiểu Ngưu cũng đem quan binh giết cho tơi bơi hoa lá,giống như thải rau củ mà đem bọn chúng nhất nhất chém ngã.
Đang lúc chém giết hứng khởi thì trog đại viện cũng truyền đến tiếng chém giết,xa xa nghe được một giọng nói lớn:"Lũ nhóc,ai cản lão tử,lão tử cho đi nhậu với diêm vương."Thanh âm này đúng là của "Tái Lý Quỳ" Lỗ Nam.Nghe âm thanh,không quá bao lâu đã nghe hắn giết đến bên người Tiểu Ngưu
Chợt nhìn thấy Tôn Tam Nương bên trong của sổ,Lỗ Nam hưng phấn kêu lên.Lại thấy Tôn Tam Nương đằng đằng sát khí,hắn cười nói:"lão bà đừng nóng,lão công đến giúp ngươi đây".Nói xong liền nhảy vào nhà,cùng Tôn Tam Nương kề vai chiến đấu.
Hai người liên thủ uy lực tăng mạnh,không quá bao lâu liền đem địch nhân chém sạch.Có kẻ muốn đào tẩu nhưng lại bị Tiểu Ngưu ngăn bên ngoài không ra được.
Hai vợ chồng giết đang hứng khởi,đem quan binh trong viện giết sạch.Đang lúc lo không có ai giết thì hai tên đạo sĩ từ lầu 1 chạy ra(Không cái ngu nào hơn cái ngu nào).
Hai vợ chồng nhìn thấy bọn họ thì mắt đỏ rực.Nhất là Tôn Nhị Nương,nghĩ đến những chuyện mình gặp phải hôm nay thì giận thấu trời xanh.Nếu không phải vì bọn họ mình như thế nà lại ra nông nỗi này?,tuy rằng không bị Ngô công tử lăng nhục nhưng lại thất thân với người đàn ông khác.Là một nữ nhân coi trọng sĩ diện (gớm-Nights),nàng đâu thể xem như không có việc gì.Bởi vậy,nàng phát tiết oán hận lên người hai tên đạo sĩ.
Hai gã đạo sĩ uống hơi nhiều chuẩn bị tìm chỗ ngủ nên mới đi ra.Bọn họ không phải thầy trò mà là sư huynh đệ.Võ công của tiểu đạo sĩ đều do lão đạo sĩ truyền thụ.Lúc trước trên núi Võ Đang hai người hợp tac cưỡng gian con gái nhà lành nên bị trục xuất khỏi sư môn.Khi bọn họ thấy Tôn Tam Nương cùng Lỗ Nam đến đều kì quái,lão đạo sĩ hỏi:"Ngô Công Tử đâu?"
Tôn Tam Nương cười lạnh,nói:"Đang tổ chức kèo nhậu với diêm vương,vừa lúc thiếu hai chân,các ngươi xuống bồi nha"Nói hết múa kiếm đâm lão đạo sĩ,Lỗ Nam cũng vung khảm đao chém tiểu đạo sĩ.
Tiểu Ngưu tìm khắp sân không thấy quan binh còn sống nữa mới an tâm.Vừa rồi không biết giết bao nhiêu người,chỉ thấy trên sân đầy nhóc thi thể.Hắn tự nhủ:"Tiểu Ngưu ta dù công phu có kém hơn thì giết lũ tôm tép này vẫn giống như chơi vậy."
Không có chuyện gì làm,Tiểu Ngưu quan sát bốn người đánh nhau.Nhìn vài lần hắn phát hiện kiếm pháp lão đạo sĩ cao hơn Tôn Tam Nương nhiều lắm.Mới mấy hiệp tóc Tôn Tam Nương đã bị lão đạo sĩ cắt mất một nhúm (O_o).
Tiểu Ngưu thấy vậy cả kinh,đang lo có hay không nhảy vô hỗ trợ thì Lỗ Nam đã nói với hắn tên lỗ mũi trâu này giao cho ngươi,ta qua cứu lão bà của ta.Dứt lời liền nhảy ra một bên,giơ thanh khảm đao dính đầy máu hướng lão đạo sĩ chém tới.
Tiểu Ngưu bắt buộc phải nhảy ra ứng địch.Tiểu đạo sĩ định nhảy tới cứu sư huynh nhưng lại bị Tiểu Ngưu ngăn lại liền tức giận,kiếm vũ như ngân xà xuất động,sát khí trùng điệp.
Tiểu Ngưu cũng không sợ,áp dụng chiến thuật phòng ngự phản công(^_^)Thế công của Tiểu đạo sĩ dù dũng mãnh nhưng cũng không nạo được Tiểu Ngưu 1 cọng lông.Mà Tiểu Ngưu thi thoảng còn móc lốp vài phát cho nên việc tiểu đạo sĩ bị Tiểu Ngưu giết chỉ còn là vấn đề thời gian.
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói:"Thức thời thì trốn cho lẹ,bằng không mạng nhỏ khó bảo toàn."Tiêu đạo sĩ thật đúng là nghe lời,đanh ra 1 hư chiêu rồi xoay người bỏ chạy 0_o.
Tiểu Ngưu ha ha cười,lấy từ trong lòng ra mấy viên đá,chia làm 3 đường ném về phía tiểu đạo sĩ.Tiểu đạo sĩ lanh mắt né được hai viên còn 1 viên trúng ngay giưa bắp đùi,chỉ thấy tiểu đạo sĩ "a"một cái tự ngã xoài ra đất.Tiểu Ngưu chạy tới kề đao lên cổ hắn,lập tức tên tiểu đạo sĩ hết cựa quậy.
Bên kia hai vợ chồng liên thủ đánh ngang với lão đạo sĩ.Tuy nhiên khi thấy tiểu đạo sĩ bị bắt lão đạo sĩ có chút luống cuống.Hắn lấy lại tinh thần tinh thần,đánh thêm vài hiệp rồi xoay người chạy trốn.
Lỗ Nam thấy vậy hô to:"Chạy đi đâu,lưu cái đầu chó của ngươi lại".Nói rồi dùng đại đao như phi đao phóng đi.Thanh đao mang theo đạo kình phong hướng tới lưng lão đạo sĩ phóng tới.Lão đạo sĩ cũng thật lợi hại,kiếm xuất khỏi vỏ không cần quay đầu chém một kiếm,thanh đao kia liền vô lực rơi trên mặt đất.
Lỗ Nam không phục định đuổi theo.Tôn Nhị Nương kêu lên.:"Đừng đuổi theo, để hắn đi."Lỗ Nam nói:"như thế nào để hắn đí,hắn đã bắt nạt ngươi mà?"
Tôn Nhị Nương lắc đầu:"Đuổi theo cũng chưa chắc thắng,để sau này hãy báo thù đi."Lỗ Nam giận đến điên người,chạy đến bên tiểu đạo sĩ đạp cho một đạp vào đầu.Tức thì đầu tiểu đạo sĩ bị Lỗ Nam đạp nát bét,cũng may đây là ban đêm chứ nếu không một màn này sẽ khiến Tiểu Ngưu nôn mửa.

Tiểu Ngưu âm thầm thở dài,thâm tâm tự nhủ:"Vợ chồng các người quả là xứng đôi a.Đến giết người cũng giống nhau nữa.Mà người cũng là do ta bắt,các ngươi không hỏi một tiếng liền giết a.Tốt lắm,trò chơi kêt thúc ta cũng nên đi" Nào biết Lỗ Nam đã chú ý đến hắn,chạy đến kéo tay Tiểu Ngưu (thằng ngu,nó vừa cắm cho mAỳ cái sừng to như sừng trâu đấy ạ):"Tiểu huyh đệ,không ngờ ngươi lại lợi hại đến vậy,nhanh như thế mà đem bọn họ giết sạch" Tiểu Ngưu a a cười:"Cứ coi như vận khí ta tốt đi" Lỗ Nam nhìn lão bà nhưng lão bà của hắn lại hướng tiểu lâu đi đến..Tiểu Ngưu tò mò hỏi:"Lão Bà ngươi làm gì à."Lỗ Nam cười nói,ra dáng mình rất hiểu vợ:"nàng chuẩn bị phóng hỏa a".Tiểu Ngưu nghe xong liền muốn cười,đây mà là danh môn chính phái đệ tử sao?Hành động thì không khác chi cường đạo.Xem ra tên và hiệu của bọn họ đều rất xứng a. Quả nhiên không lâu sau tiểu lâu bốc hỏa,chỉ khoảng nửa khắc là tòa tiểu lâu bị nuốt sống.Tôn Tam Nương đi tới,hướng về biển lửa đang cháy hừng hực nói:"Chỉ tiện nghi cho tên vương bát đản kia,nên đem hắn thiêu sống mới đáng. Tiểu Ngưu cũng không biết nói gì cho phải liền xoay người đi.Lỗ Nam và Tôn Nhị Nương cũng theo sau,ba người rời khỏi tiểu lâu.Trên đường đi Lỗ Nam hỏi:"Lão bà,ngươi có bị đám hỗn đản đó bắt nạt hay không?"Tôn Tam Nương liếc Tiểu Ngưu 1 cái,nói"Đám hỗn đản kia muốn bắt nạt ta nhưng không thành,nhưng mà…"Lỗ Nam vội la lên:"nhưng mà cái gì?"Hắn rất quan tâm đến vấn đề này. Tôn Tam Nương hít sâu một hơi rồi chỉ Tiểu Ngưu:"ngươi hỏi vị huynh đệ này đi"Lỗ Nam hướng tới Tiểu Ngưu như chờ câu trả lời.Nhớ tới chuyện xảy ra với Tôn Tam Nương,lòng Tiểu Ngưu chợt thấy ngọt ngào,ngoài miệng lại nói:"Lỗ đại ca,lão bà ngươi không bị chúng bắt nạt,ngươi cứ yên tâm. Lỗ Nam cười hắc hắc:"Rất tốt,rất tốt,ta đây không thích bị cắm sừng nha,cũng không muốn làm vương bát đản nha "(muộn rồi anh ơi) Tôn Tam Nương nghe xong nở nụ cười, cười đến Tiểu Ngưu trong lòng thẳng sợ hãi. May mắn nàng thực không nói gì thêm,Nếu nàng nói tục,Lỗ Nam dám liều mạng với hắn. Đang đi trên đường,Tôn Tam Nương chợt nói:"Tiểu huynh đệ,ngươi còn chư có tự giới thiệu nha." Tiểu Ngưu nghĩ nghĩ, thật muốn báo cái giả danh, sau lại tưởng tượng: 'Ta Tiểu Ngưu cũng không phải là loại yếu ớt. Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi trả thù sao?' vì thế, Tiểu Ngưu nói thực Lỗ Nam khen:"Ngươi tên này rất hay,rất dễ nhớ" Tôn Tam Nương nhẹ giọng lập lại mấy lần Tiểu Ngưu tên, nói: "Ta nhớ được,kỹ. Có một ngày, ta sẽ tìm được ngươi." Lỗ Nam nói tiếp: "Ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy, chúng ta sẽ báo đáp ngươi" Tiểu Ngưu nói:"Đều là người trong chính đạo không cần khách khí" ." Mà trong lòng nghĩ chính là: 'Tôn Tam Nương nói có một ngày muốn đi tìm ta, là có ý gì, là báo ân hay là báo thù đâu? Nhìn nàng giết nam nhân kía quả thực là giết người không chớp mắt, như thế nà, nàng cũng muốn giết ta sao? Hắc hắc, muốn giết ta có khối người nha, giống sư tỷ của ta đi sao, bị chiếm tiện nghi sau cũng là muốn giết đích, nhưng ta bây giờ còn là sống được hảo hảo đích đâu.' Tôn Tam Nương nói: "Chúng ta phải đi rồi. Chuyên hôm nay ta chưa nói một tiếng cám ơn." Tiểu Ngưu ôm Quyền:"Không có chi,hẹn ngày tái ngộ" Trong lòng phức tạp thật sự. Tôn Tam Nương thật sâu nhìn Tiểu Ngưu liếc mắt, mới xoay người mà đi. Lỗ Nam hiển nhiên là thích Tiểu Ngưu, đi tới kéo kéo Tiểu Ngưu đích thủ, nói: "Tiểu Ngưu huynh đệ, chúng ta sau này còn gặp lại. Đợi cho lần tới gặp mặt đích thời điểm, ta nhất định với ngươi uống mười tám chén rượu lớn." Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Không thành vấn đề." Lỗ Nam vỗ vỗ Tiểu Ngưu đích bả vai, đuổi theo phía trước đích Tôn Tam Nương. Thân ảnh bọn họ chậm rãi đi xa…Tiểu Ngưu nhìn đến khi không nhìn thấy.Đêm nay thật sự là có chút vượt quá tưởng tượng.Bị Lỗ Nam kéo đi cứ người không ngờ lại dùng phương pháp này để cứu Chỗ này hết thảy đã xong,Tiểu Ngưu thở dài nhẹ nhõm một hơi,triển khai khinh công hướng khách điếm bay đi.Tại khách điếm,hăn lột quần áo dính máu ném đi,rửa lại khuôn mặt rồi mới từ cửa sổ tiến vào phòng mình.Hồi tưởng lại chuyện tốt đêm nay một lần. Sáng sớm ngày kế Tiểu Ngưu thanh toan tiền phòng rồi lên ngựa.Trong tâm nghĩ:"Mình tại chỗ này phóng hỏa đốt nhà,giết con thái thú,nếu còn cà kê ở đây không chừng sẽ bị tóm." Hắn nghĩ đến ma đao,nghĩ đến sư nương,nghĩ đến Nguyệt Lâm,lòng lại kích động không thôi.Nghĩ đến một ngày độc bá võ lâm,mỹ nữ như mây,trái ôm phải ấp,song phi tam phi n phi…Một đường không nói,Tiểu Ngưu tiến vào Sơn Đông cảnh nội,điều này nghĩa là hắn còn cách Lao Sơn không xa.Tiêu Ngưu trống ngực rộn ràng,ước cả mọc cánh để về bên mỹ nhân đoàn tụ.Đến lúc hắn tiến vào Lao sơn phụ cận thì trời đã xế chiều,hắn thống khoái hô lên mấy tiếng (ta bị điên,ta bị đao) Hắn ở dòng suối trước núi thoải mái mà rửa mặt,như là muốn đem một đường phong trần tẩy rơi.Chân núi có một chỗ đất bằng phẳng,hai bên là rừng cây,trước đây sau khi tu luyện Tiểu Ngưu thường ra đây dạo chơi.

Đương lúc này lại có hai người đánh nhau.Lúc thì ở mặt đất,lúc thì nhảy lên cây,lúc thì lại trên không trung khu động.Đó là hai cô nương,cùng sử dụng trường kiếm đánh nhau khiến tiếng đinh đang vang lên ,thỉnh thoảng chen vào mấy tiếng hô yêu kiều.Hắn núp ào một chỗ,chỉ thấy đó là một lục y và một lam y,quấn lấy nhau nhanh đến thấy không rõ mặt,chỉ thấy hai luồng bóng chuyển động qua lại mà thôi. Đến lúc hai người chậm lại,hắn mới thấy rõ,thì ra nữ tử áo lam,có khuôn mặt tú lệ,đôi mắt đẹp sáng ngời chính là Nguyệt Lâm yêu dấu. Lại nhìn đối thủ của Nguyệt Lâm, tuổi chừng mười sáu, bảy tuổi, mặt như hoa đào, mắt như thu thủy, mi không miêu tự thúy, môi không điểm tự hồng, càng khó có chính là thân hình của nàng tốt lắm, khoát tay, một quẳng ném chân đích, cũng tuyệt đẹp mà lộ ra linh khí.Tiểu Ngưu giật mình tự nhủ:"Nhìn nàng xinh đẹp như vậy,so với Nguyệt Ảnh không sai biệt lắm.Nguyệt Ảnh là lạnh,nữ tử này lại là nóng."Hai người so chiêu qua lại,đấu phép thuật ở trên trời lẫn dưới đất.Từ tình hình giao chiến có thể thấy Nguyệt Lâm rơi vào hạ phong. Tiểu Ngưu xem mà sốt ruột,muốn xông lên hỗ trợ nhưng lại nghĩ mình là tay mơ,đi lên cũng không giúp được gì.Nhưng cũng không thể đứng nhìn được.Tiểu Ngưu nhìn hai khuôn mặt thì lại không phát hiện ra địch ý mà ngược lại con mỉm cười.Cái này đâu phả đáh nhau,xem ra là luận bàn công phu. Chỉ trong chốc lát nữ tử lại tăng tốc,giống như đèn kéo quâ qua qua lại lại,đổi tới đổi lui khiến Tiểu Ngưu hoa cả mắt.Trong tiếng chạm nhau của binh khí,bóng người chia ra,hai người đồng thời đáp xuống đất,tra kiếm vào vỏ.Hai bên cùng nở nụ cười,tiếng cười thanh thúy dễ nghe.Các nàng tiến về phía nhau,thân thiện nhìn đối phương.Lục Y Nữ Tử nói:"Giang tỷ tỷ,công phu của ngươi thật lợi hại nha.Tiểu muội xém nữa bị đánh bại đó." Nguyệt Lâm kéo tay lục y nữ tử nói,:"Quan muội muội mới lợi hại,nếu muội không hạ thủ lưu tình thì ta đã sớm bại rồi" Lục Y nữ tử cười nói:"Nào có nha,ta là dùng toàn lực ứng phó đó" Nguyệt Lâm nhìn mặt lục y nữ tử cười,nói"Ngươi có thể nha.Môn phái của ngươi có thể đào tạo ra được nhân vật như ngươi thật là phúc khí." Lục Y nữ nói: "Các ngươi Lao sơn phái cũng không kém , Đàm tỷ tỷ, Giang tỷ tỷ chẳng những là mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được một, còn là nhất lưu đích cao thủ , tương lai nhất định sẽ nhiều đất dụng."Nguyệt Lâm dược khen mặt mày hớn hở (dễ dụ ác)Đúng vậy,ai nghe khen mà không vui chứ,nhất là khi đối phương nói đều là thật lòng.Tiểu Ngưu thấy tình cảnh như vậy chịu không được liền từ sau gốc cây đi ra,hắn hưng phân hô lên:"Giang tỷ tỷ,ta đã trở về" Nguyệt Lâm vừa quay đầu lại,phương tâm nổi lên một trận ngọt ngào,nhớ nhung.Nếu không có người ngoài nàng nhât định sẽ chạy tới lao vào lòng Tiểu Ngưu.Có người bên cạnh,nàng đành phải đứng từ xa chào:"Tiểu Ngưu,ngươi như thế nào đã về.Lúc sớm sư nương nói ngươi hôm na vẫn chưa tới a." Tiểu Ngưu cười hì hì tiến lên,dò xét hai nữ tử ở cự ly gần,thật sự hòa lẫn.Bât quá bạch y nữ tử so với Nguyệt Lâm còn đẹp hơn vài phần.Cho dù đứng bên cạnh Nguyệt Ảnh cũng chưa chắ kém cạnh.Tiểu Ngưu thầm than:"Thật sự là nhân tinh nha,không ngờ trên đời này ngoài Nguyệt Ảnh còn có Vưu vật như thế"Nguyệt Lâm đứng giữa hai người giới thiệu:"Vị cô nương này là Quan Vịnh Mai,đệ tử Nga my phái,còn đây là đồ đệ sư phụ ta mới thu,Ngụy Tiểu Ngưu."Vừa nói,nàng vừa liếc mắt với Tiểu Ngưu.Cái liếc mắt này chứa chan nỗi niềm tương tư cùng tình ý của nàng. Tiểu Ngưu hướng nàng cười sau đó hướng Quan Vịnh Mai thi lễ.Đối phương cũng mỉm cười đáp lễ,vừa nhìn qua là biết có tu dưỡng.Chắc chắn đã được giáo dục khá kĩ càng.Tiểu Ngưu nhìn nàng từ đầu đến chân,không thể không hoảng sợ.Hắn nhịn không được đem nàng cùng Nguyệt Ảnh so sánh. Nguyệt Lâm hướng Tiểu Ngưu nói:"Sư phụ chúng ta cùng sư phụ Quan muộn muội giao tình thâm hậu,nay Quan muội muội đại diện sư môn đến đây bái sơn" Tiểu Ngưu nở một nụ cười vô cùng thân thiên,liên thanh nói:"Hoan nghênh,hoan nghênh.Võ công Quan hiệp nữ thật là lợi hại nha,sau này nên chỉ giáo ta nhiều hơn." Quan Vịnh Mai cười nói:"Thỉnh giáo không dám nhận,nhưng luận bàn thì được nha.Nữ hiệp cũng không dám nhận,hay là cứ kêu tên ta đi"Đôi co ngươi trong suốt vừa nhìn Tiểu Ngưu,lập tức Tiểu Ngưu cảm thấy một trận ấm áp như được một lực lượng thần bí nào đó truyền vào.Trước giờ cho hắn cảm giác như vậy cũng chỉ có Nguyệt Ảnh mà thôi,hiện tại lại thêm 1 người.Nguyệt Lâm nói:"Quan muội muội không chỉ có một thân công phu giỏi mà các sư huynh đệ của nàng đều không tồi.Vị hôn phu của nàng là đệ tử ưu tú nhất của Võ Đang phái,kể cả kiếm thuật hay pháp thuật đều đứng hàng nhất lưu trong cùng thế hệ. Vừa nghe những lời này,lòng Tiểu Ngưu nhất thời nổi lên một trận ác hàn.Không thèm nghe người ta công phu ra sao mà chỉ biết là người ta có vị hôn phu thì thấy khó chịu.

Kỳ thật Tiểu Ngưu không có lý do để làm vậy,người ta vừa mới gặp hắn,lại không phải người của hắn.Tiểu Ngưu hoàn toàn không có lý do để ghen tỵ.Quan Vịnh Mai khiêm tốn nói:"Kiếm thuật và phép thuật của hắn đúng là tốt nhưng chưa phải là đệ nhất,rất khó nói.Nhân tài trong thiên hạ còn rất nhiều."
Nguyệt Lâm cười nói:"Sư phụ ngươi có một đệ tử như ngươi thật đúng là đáng để kiêu ngạo."Sau đó nói:"Tốt lắm chúng ta lên núi đi,sư nương đã chờ rất lâu rồi..mà sư phụ có lẽ sẽ ngoại lệ xuất quan tiếp đón đó."Quan Vinh Mai cười nói:"Được".Vì thế hai thiếu nữ đi bộ còn Tiểu Ngưu thì dẫn ngựa theo sau.Tiểu ngưu đi phía sau nhìn dáng người duyên dáng cùng những bộ vị mê người nhất thời nổi tâm hươu dạ vượn.Cũng không thể trách hắn,ai bảo các nàng mê người quá làm chi.Nếu đổi lại bất kì nam nhân nào khác cũng đều có suy nghĩ như vậy,huống chi Tiểu Ngưu đã nếm mùi đời,đã duyệt không ít nữ nhân.Nhìn các nàng,Tiểu Ngưu lại nghĩ đến cái giường.Nhớ đến sư nương,nghĩ đến nàng từng hầu hạ qua mình.Vắng mình nhất định nàng bệnh vì tương tư mất.
Lên núi,chúng đệ tử nhìn thấy Tiểu Ngưu ai cũng cao hứng,có người thay hắn dắt ngựa nữa.Sau đó hắn cùng song nữ đi gặp sư nương.Sư nương khi nghe hắn về thì vô cùng mừng rỡ,đang chờ hắn ở cửa nhưng mặt ngoài lại là tiếp đòn Quan Vịnh Mai.Tiểu ngưu nhìn lên sư nương,vẫn vái dài màu phấn trắng,vẫn đôi mắt ân tình,vẫn thành thục,diễm lệ mê người như vậy.Sư nương trước tiên liếc mắt với hắn sau đó mới mời mọi người vào bên trong đại sảnh.Sư nương trước kia cũng đã gặp Quan Vịnh Mai,bất quá lúc đó Quan Vịnh Mai còn nhỏ.Nay vừa thấy lập tức thích ngay,kéo tay hỏi han đủ điều,bỏ Tiểu Ngưu lạnh lẽo một bên.Tiểu Ngưu cũng không để ý,dù sao người ta cũng là khách nha.Một lát sau,sư nương quay qua nói với tiểu ngưu:"Tiểu Ngưu,ngươi đi đường vất vả hay về nghỉ ngơi trước đi"
Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng,ánh mắt tại mặt nàng "vuốt" một lần rồi quay người ra khỏi đại sảnh.Cũng không quên tại trên người mới quen là Quan Vịnh Mai liếc qua vài lần.Mỹ nữ này thật sự là càng xem càng đáng yêu nha.Nàng như một khối nam châm mãnh liệt hấp dẫn Tiểu Ngưu.Tuy rằng nữ nhân Tiểu Ngưu không thiếu nhưng có khi nào mèo lại chê mỡ đâu.
Về Lao Sơn,Tiểu Ngưu như về nhà vậy,gặp được Nguyệt Lâm,sư nương,còn quen biêt thêm Quan Vịnh Mai nữa…Tiểu Ngưu hi vọng Quan Vịnh Mai có thể ở lạ núi thêm mấy ngày nữa.
Vừa mới buông đũa thì cửa mở ra,một làn gió thơm ập vào,tiếng bước chân lưu sướng,Nguyệt Lâm đã đến.Chỉ thấy nàng hớn hở,hai mắt sáng như tuyết (cái này tác giả à,không phải ta nha-Nights),kích động bước vào.Làn váy mềm mại phiêu dật,phiêu dật,cực kì đẹp mắt.Đó cửa lại,Nguyệt lâm nhào vào long Tiểu Ngưu.Tiểu Ngưu hai tay vòng qua thắt lưng ôm nàng lên,tại trong phòng quay mấy vòng mới buông nàng ra.Vừa nhìn vào cặp mắt bồ câu đen láy,lại nhìn đôi môi anh đào hồng nhuận,Tiểu Ngưu chịu không nổi hôn lên môi nàng,vuốt ve khắp người nàng.Nguyệt Lâm không phản đối mà cực lực phối hợ,còn đưa cái lưỡi ra tùy Tiểu Ngưu thưởng thức.Tiểu ngưu giống như ăn mày gặp cơm nóng,tham lam mút lấy,hai tay còn tại những bộ vị mê người của Nguyệt Lâm mà bóp,vân vê,tận tình hưởng thụ khoái cảm. Hai người thân đắc chít chít vang lên(Nguyên văn của tác giả,không sửa 1 từ-Nights)Nguyệt Lâm đưa tay xuống khố Tiểu Ngưu.Nàng phát hiện thứ kia dĩ nhiên đã cứng ngắc.Nguyệt Lâm thaots khỏi miệng Tiểu Ngưu nói:"Tiểu ngưu,ngươi lại muốn làm chuyện xấu."
Tiểu Ngưu nhào nặn bộ ngực nàng,thở hổn hểnh nói:"Đúng rồi,đúng rồi…đã lâu chưa làm chuyện đó..nhịn dám hỏng mất"Nguyệt Lâm cười quyến rũ đẩy Tiểu Ngưu ra:"Thôi đi,ta không tin sau khi ngươi rời ta chưa chạm vào nữ nhân nào khác."Nói rồi búng lên cây gậy của Tiểu Ngưu 1 cái"Ta đoán thứ này tạo không biết bao nhiu nghiệt rồi"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói:"Đâu có,trong thâm tâm ta chỉ có tỷ mà thôi!(đã đến lúc vận dụng máu sở khanh của ta –Nights)"Nguyệt Lâm hừ nói:"Ngươi thôi đi,ngươi đâu chỉ quan tâm có mình ta,chuyện của ngươi và sư nương rồi."
Tiểu Ngưu cả kinh vội vàng che miệng nàng lại:"Đừng nói lung tung,để người khác nghe được không tốt.Ta bị xử tội không sao,không được làm hại sư nương."Nguyệt Lâm gật gật đầu,Tiểu Ngưu đem tay mở ra.Nguyệt Lâm thương cảm nói:"Ngươi quả thực lớn gan,sư nương mà ngươi cũng dám đụng,nếu sư phụ mà biết hăn sẽ băm ngươi làm nhân bánh chẻo mất."Tiểu ngưu lắc lắc tay nói:"Ngươi đừng nói nữa,ta nghe mà phát lạnh cả người"Tiểu Ngưu nắm tay của Nguyệt Lâm hỏi"Đại Sư huynh và Mạnh sư huynh bọn họ có trở về hay không??"
Nguyệt Lâm trả lời:"còn không có nha, muốn từ tay Baqc Hải Băng Vương cứu người đâu phải đơn giản thế.Hai ngày nay sư nương đã phái người cùng bọn họ liên hệ xem sự việc đã tiến triển như thế nào."Tiểu Ngưu trầm ngâm nói:"Bắc Hải Băng Vương sẽ không giết Nhị sư huynh chứ?"
Nguyệt Lâm lo lắng nói:"cái đó khó nói lắm,tên này là người ma đạo nên làm việc không theo quy tắc nhưng nếu hắn dám giết nhị sư huynh thì Lao Sơn phái chúng ta nhất định không buông tha cho hắn"Tiểu Ngưu gật đầu nói."Đúng vậy,nếu hắn làm vậy chẳng khác gì chủ động khơ mào chiến tranh.Khi Lao Sơn chúng ta cùng Bắc Hai bọn họ khai chiến thì chắc chắn đại chiến chinh tà cũng sẽ bùng nổ.Ta nghĩ Bắc Hải Băng Vương sẽ không ngốc đến mức đó đâu."Nhăc đến Bắc Hải Băng Vương,Tiểu Ngưu lại nhớ đến Bắc Hải La Sát Mộ Dung Mỹ.Khuôn mặt của nàng,cái eo thon của nàng,mùi hương cơ thể nang,thứ gì cũng làm cho Tiểu Ngưu mê say.Nếu muốn cứu Tần Xa,mình xuất mã tự nhiên sẽ thành.Dựa vào mối quan hệ với Mộ Dung Mỹ thì chuyện đó có lẽ không quá khó khăn.
Nguyệt Lâm nghe xong phân tích cua Tiểu Ngưu thì lộ vẻ đồng tình,nàng nói:"Tuy Chính đạo và Tà đạo chia ra nhưng ta vẫn không muốn hai phái đánh nhau,đánh nhau thì sẽ có người chết,sẽ có đổ máu…khó khăn lắm mới yên ổn vài năm.Ta không muốn sẽ lại đánh nhau."Tiểu Ngưu đồng ý nói:"Đúng vậy,đánh nhau ai cũng đều không có lợi,nếu hai bên đạt thành hiệp nghị hòa bìh vĩnh viễn thì tốt quá
Nguyệt Lâm nghe xong cười nói:"Tiểu Ngưu,việc đó không có khả năng,chính tà không thể hòa hơp.Nêu ngươi nói việc đó với sư phụ và sư nương chắc chắn họ sẽ cười chết ngươi."Tiểu Ngưu trầm tư,hắn biết lời Nguyệt Lâm là đúng.Nhưng mình là một thành viên trong chốn võ lâm,phải có trách nhiệm vì võ lâm mà xây dựng một nền hòa bình.
Một lát sau,Tiểu Ngưu hỏi Nguyêt Lâm:"Giang tỷ tỷ,sư tỷ có trở về hay không?"Nguyệt Lâm hồi đáp:"Không có nha,sư nương bảo nàng đi tìm ngươi,chẳng lẽ ngươi không gặp nàng hay sao?Ta còn đang kì quái sao nàng không về cùng ngươi chứ."
Tiểu Ngưu :"a" một tiếng rồi nói:"Nàng tìm được ta rồi nhưng lại đi nữa rồi"Nguyệt Lâm hỏi:"Đi đâu,sư nương đang cần nàng xử lý sự vụ trên núi đây"Tiểu Ngưu lắc đầu:"cũng không biết,nàng bảo có việc riêng tư nên không cho ta đi theo."
Tiểu Ngưu lại hỏi"Sư phụ muốn xuất quan sao?Nguyệt Lâm ân một tiếng:"Phỏng chừng rất nhanh thôi,Nghe sư nương nói,sau khi ngài xuất quan sẽ cho sư huynh và sư tỷ thành thân."Nghe được những lời này,đầu Tiểu Ngưu "Ông" một tiếng,hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi:"Là lúc nào??""Mùa xuân sang năm,lúc này nam nhân xem như đều hết hi vọng,sư tỷ xem như đã có chủ."
Tiểu Ngưu miễn cưỡng cười nói:"Theo ta thấy thì Mạnh sư huynh không xứng đáng với sư tỷ"Nguyệt Lâm cũng đồng ý nói:"Ta cũng thấy vậy,bất quá chuyện này sư tỷ đã đồng ý,không ai có thể ngăn cản được,trừ khi sư tỷ không đồng ý gả,bất quá chuyện đó không có khả năng.Hai người từ nhỏ đa là thanh mai trúc mã,tình cảm tốt lắm."
Tiểu Ngưu trong lòng khó chịu,tự nhủ:"Dù bọn họ tình cảm có tốt hơn chăng nữa thì vẫn phải làm cho họ nhất đao lưỡng đoạn.Lúc này ta mới có hi vọng được."Hắn nghĩ bọn họ cũng khong phải không thể chia tay.Có người phụ nữ nào lại cho phépđàn ông của mình đi trêu chọc người phụ nữ khác đâu.?cái kia không chỉ là bất trung mà con là vấn đề phẩm cách."Tiểu Ngưu cầu nguyên không biết bao nhiu lần,hi vọng lão thiên cho Mạnh Tử Hùng hết đường diễm phúc còn hắn thì được ôm mỹ nữ vào lòng.
Nguyệt Lâm đưa mắt qua lại trên khuôn mặt Tiểu Ngưu."Ngươi còn chưa hỏi ta dạo này có tốt không?"Tiểu Ngưu cười nói:"Ta cũng đang định hỏi nè!Sao?dạo này có tốt không?"Nguyệt Lâm thở dài:"Lúc trước mọi chuyện trên núi đều là Sư huynh và sư tỷ phụ trách,nay đến tay ta có chút lực bất tòng tâm."Tiểu ngưu an ủi nói:"Cái đó là vấn đề quen hay không quen,ngươi thường xuyên làm tất sẽ quen thuộc thôi"Nguyệt Lâm nói thêm:"Còn nữa nha,khi ngươi không ở bên cạnh ta thấy hụt hẫng,rất khó chịu."Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng ấm áp."ta cũng vậy,ta cũng thường xuyên nghĩ tới ngươi,ta thật muốn cả ngày ở cùng ngươi 1 chỗ"Nguyệt Lâm thản nhiên cười nói:"Nghe được những lời này của ngươi chứng tỏ ta không nhìn lầm."Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói:"Ngươi ngay từ đầu không có nhìn lầm nha,chẳng lẽ ta không tốt sao?""Nguyệt Lâm ân hai tiếng"Bất quá ta nói với ngươi nha,chờ sư tỷ thành thân xong thì người cũng đừng suy nghĩ gì nữa.Tiểu ngưu ân một tiếng,trong lòng lại nói."Nàng muốn gã cho Mạnh Tử Hùng nào có dễ dàng như vậy,?Có Tiểu ngưu ta ở đây ta sẽ trăm phương nghìn kế chia rẽ bọn họ.Nói cách khác,ta sẽ phá cho đến khí họ không cưới nhau nữa mới thôi."Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Lâm nói:"Giang tỷ tỷ,dạo này công phu tiến bộ rất nhiều a".Nguyêt lâm lắc đầu nói:"Vẫn không được a,ta suốt ngày khổ luyện công phu nhưng vẫn còn quá kém,hôn qua ngươi không thấy ta đánh nhau với Quan Vịnh Mai hay sao?"

Tiểu Ngưu hồi đáp:"Tất nhiên là ta thấy"Nguyệt Lâm nói:"có cảm giác gì?"Tiểu Ngưu đáp:"Nàng rất mạh,bất quá ngươi cũng không kém nha."Nguyệt Lâm lắc đầu:"Ngươi gạt ta,Tiểu nha đầu kia đích xác là nhường ta.Nêu nàng toàn lực ứng phó ta rất nhanh sẽ thất bại.Ban lãnh thực sự của nàng kém không xa so với sư tỷ của chúng ta."Tiểu Ngưu cả kinh:"Nàng có lợi hại như vậy không?".Nguyệt Lâm cười khẳng định:"Cái đó là đương nhiên,nếu không nàng lại trở thành người thừa kê chức vị chưởng môn của Nga My đây"Tiểu Ngưu mở to hai mắt,nói:"Cái gì,tương lai nàng phải làm ni cô sao?"Hắn trong tâm tự nói"một cô nương như vậy đi làm ni co thì quá tiếc,tựa như một bông hoa vứt vào chuồng heo vậy (Nguyên văn)
Đêm đó sư nương tại đại sảnh mở tiệc,vì khách quý Quan Vịnh Mai mà tẩy trần.Phía trên,sư nương đích thân mời rượu.Dưới tâm thinh tình đó,cho dù không biết uống như Quan Vịnh Mai cũng uống vài chén.Bởi vậy ngoài nét thanh thuần thường ngày,nàng còn chen thêm nét kiều diễm nữa.Lại nhìn Nguyệt Lâm và sư nương đều uống rượu,nếu mà đi ngủ thì sẽ thành bức Hai Đường Thụy Xuân Cung Đồ (bức tranh hải đường ngủ mùa xuân).
Tiểu Ngưu mở miệng to ra uống,ánh mắt nhất nhất đảo trên mặt các nàng.Bởi vì thân phận quan hệ,trong đại sảnh chỉ có 4 người bọn họ.Nguyệt Lâm mỹ lê,Vịnh Mai thanh thuần,Sư nhương thành thục.Ba loại phong thái,cho dù loại nào cũng khiến Tiểu Ngưu tâm thần mê mẩn.Tiểu Ngưu nhìn Quan vịnh mai,càng nhìn càng thấy tiếc,xinh đẹp như nàng lẽ nào lại đi làm ni cô.Nhưng nếu làm ni cô thì vị hôn phu của nàng ra sao đây,cái này là do nàng quyết định thôi."
Bởi vì cao hứng,Nguyêt Lâm múa một đoạn kiếm pháp.Guowg mặt xinh đẹp của nàng kết hợp với vòng eo tinh tế tạ thành những động tác khó khiến mọi người vỗ tay tán thưởng không thôi.Làm khách,Quan Vịnh Mai cũng không chịu kém,đàn một khúc để đáp lại tịnh tình của chủ nhân.Tiếng đàn như cơn mưa xuân,thanh thúy trầm bổng,du dương réo rắt khiến lòng người rung động.Mười ngón tay liên tục múa trên phím đàn khiến tiếng đàn như du dương bất tận
Tiếng đàn vừa dứt,sư nương đi đầu trầm trồ khen,Nguyêt Lâm và Tiểu Ngưu cũng phụ họa theo.Sư nương nói:"Thật không nghĩ ngoài võ công xuất chúng ra,Vịnh Mai còn có đàn nghệ bất phàm nữa,thật đúng là hi vong của Nga My.Vinh mai măt đẹp uông uông nói:"Đàn nghệ cũng là sư phụ lão nhan gia dạy,người nói vạn vật tương thông,học đàn cũng có thể bổ trợ cho võ công"
Sư nương gật đầu nói.:"Lệnh sư thật sự cao nhân,khó trách lạ dạy ra đồ đệ ưu tú như vậy"Tiểu ngưu cười nói::"Người đẹp tiếng đàn hay,không biết Vịn Mai có hay không lại đàn một khúc"Nguyệt Lâm và sư nương cũng hùa theo làm Vịnh Mai khó mà cự tuyệt.Vịnh mai lại đàn thêm một khúc thập diện mai phục,không khí chiến tranh tràn ngập được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bằng tiếng đàn.Tiểu Ngưu tá dương trong lòng,thầm nói:"Vị mỹ nữ này thực xuất sắc nha,ngoài vẻ đẹp còn có một tuyệt kĩ như vậy.Không biêt Nguyệt Ảnh ngoài công phu ra con có gì hay không?Âm mưu,thủ đoạn chăng?Yến tiệc kết thúc,sư nương lệnh Nguyệt Lâm dẫn Vịnh Mai đi nghỉ còn Tiểu Ngưu thì ở lại,nói có chuyên cần bàn.Tiểu Ngưu biết thực ra chẳng phải việc quan trọng gì mà chỉ muốn nói với hăn mấy chuyện thầm kín.Nguyệt Lâm cùng Vịnh Mai đi rồi,Sư nương cùng Tiểu ngưu ngồi đối diện nhau,khoảng cách thật gần.Tiểu Ngưu co thể ngửi được mùi hương trên cơ thể sư nương.Hắn xúc động muốn đem sư nương ôm vào trong lòng,tiêu hồn thực cốt nhưng hứ biết nơi này không phải chỗ có thể xằng bậy.
Sư nương đối với Tiểu Ngưu cười nói:"Tiểu Ngưu,hổm rày ra ngoài chơi vui vẻ chứ?"Tiểu ngưu đáp"Vui vẻ thì có vui vẻ,bất quá vẫn luôn nhớ tới sư nương (mả cha thằng mỏ dẻo)"Sư nương cười nói:"Tiểu ngưu,có câu này của ngươi thật không uổng ta yêu ngươi"Rồi lại nói"Đúng rồi,nghe nói Ngưu lệ Hoa đã sử lý Hắc Hùng Tinh,thanh Ma đao kia có phải lạ thất lạc rồi không?"Tiểu Ngưu thở dài nói:"CÁc phái đều có ý đồ với Ma Đao trên thân của Hắc Hùng Tinh,bất quá không thể tưởng được đến cái bóng của ma đao cũng không thấy.
Sư Nương trâm tư một lát rồi nói:"Cho dù Hắc Hùng Tình có chết thì vẫn còn Ngưu lệ Hoa nha,thứ của nhà nàng thì nàng nên biết.Nàng tại sao trước khi Hắc hùng tinh chết thì không hỏi nơi hạ lạc của ma đao rõ ràng?Tiểu Ngưu ừ nói:"Nàng đã trở về Tây Vực,mấy môn phai trung nguyên có khi nào lại chạy tới Tây Vực tìm nàng không?"Sư nương cười cười nói:"Đương nhiên không thể như vậy,các môn phái khác không đến nỗi ngốc như vậy.Với lại dù chúng ta không có được ma đao cung không thể để môn Phái khác có,nếu không rất bất lợi với chúng ta."Tiểu Ngưu nói:"Đành phải nghĩ biện pháp tốt hơn."Sư nương nói xong liền thay đổi đề tài.:"Ngươi có biết Nguyệt Ảnh sư tỷ ngươi đi làm việc riêng là việc riêng gì hay không?"Tiểu Ngưu lắc đầu:"Vấn đề này ta cũng hỏi nàng,chẳng qua nàng không nói cho ta,cũng không cho ta đi theo,ta cũng không biêt đến tột cùng là làm gì."Sư nương thở dài nói:"Tiểu nha đầu này cứ thích làm theo ý mình.Tính tình cương liệt,ai ngày sau lấy phải nàng thật là khổ sở"Tiểu Ngưu thầm nghĩ"Đây chính là điểm dộc đáo của Nguyệt Ảnh,Nàng không thích bị người khác quản,vì vậy nên mới cô độc chăng,ta cũng không thông minh gì..mai sau có cưới nàng thì cứ nghe lời nàng đi"Tiểu Ngưu mượn cơ hội nói:"Sư phụ quyêt định cho bọn hắn thành hôn?"
Sư nương ân một tiếng:"Việc này sư phụ ngươi sớm đã quyết định rồi nhưng còn vướng bận nhiều việc nên đến hôm nay mới công bố."Tiểu Ngưu cười nói:"Sư huynh thật phúc khí,cưới được thê tử xuất sắc như vậy."Sư nương mỹ mâu vừa chuyển,nhìn Tiểu Ngưu nói:"Ngươi cũng không kém nha,có Nguyệt Lâm xinh đẹp,lại có ta bên cạnh bồi tiếp mà"Nói đến đây ánh mắt tràn ngập nhu tình.Tiểu Ngưu cười nói:"Đúng đúng,ta đúng là hồng phúc tề thiên nha."
Sư nương lại hỏi:"Vậy khi nào ngươi cưới Nguyệt Lâm đây,Nguyêt Ảnh xuất giá,Nguyệt Lâm cũng nên nhanh lên"Tiểu ngưu thuận miệng đáp:"Khi nào Nguyệt Ảnh tỷ lập gia đình thì ta sẽ cưới Nguyệt Lâm"trong tâm lại nói:"Ta muốn là cưới cả hai nhưng không được ,các ngươi cũng không đồng ý nha"
Sư nương suy nghĩ gì đó trong chốc lát rồi nói:"Ngươi về nghĩ đi,sớm mai còn luyện công.Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng rồi xoay người đi.Trong khi xoay người,hắn nhỏ giọng nói:"Sư nương,khi nào chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ?"Mắt của hăn lóe lên,hiển nhiên là ám chỉ cái kia.
Sư nương nở nụ cười nói:"Sư phụ ngươi còn hai ngày nữa là xuất quan nha,như vậy đi,chờ khi nào thích hợp chúng ta sẽ ở cùng nhau một lần"
Tiểu Ngưu thở dài một tiếng,hướng sư nương chúc ngủ ngon rồi rời đi.Hắn trong lòng nghĩ:"Sư nương vừa thông minh,vừa dũng cảm như vậy cũng có lúc biết sợ nha.hắc.Cung không thể trách nàng được,đổi lạ bât cứ kẻ nào cũng đều cẩn thận suy nghĩ một phen.Nêu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ là một hồi tai nạn kinh thiên động địa giáng xuống"
Một đêm này là một đêm phi thường tĩnh lặng.Sư nương không tới,Nguyệt Lâm không tới làm cho Tiểu Ngưu phi thường thất vọng.Sáng hôm sau như thường lệ vẫn luyện công,ôn lại khẩu quyết trọng yếu.Luyện công xong,không có chuyện gì làm sư nương lệnh cho Tiểu Ngưu cùng Nguyệt Lâm dẫn Vịnh Mai du sơn.Đây là chuyện Tiểu Ngưu phi thường vui vẻ,thử hỏi cùng hai mỹ nhân chơi đùa có nam nhân nào mà không muốn?Vinh Mai cũng phi thường vui vể,hỏi này hỏi kia giống như một chú chim bách linh hiếu động.Mà Nguyệt Lâm cùng Tiểu Ngưu cũng vui vẻ cùng nàng nói chuyện,vì nàng giải đáp vấn đề.Tiểu Ngưu lại nhớ đến hai đệ tử Nga My mà mình vừa quen được,hỏi:"Lỗ Nam cùn Tôn Tam Nương là cái gì của ngươi?"
Vịnh Mai hồi đáp:"Bọn họ đều là sư huynh và sư tỷ của ta,đều là người rất thú vị.Thế nào?huynh biết bọn họ?"Tiểu Ngưu gật đầu:"Có gặp qua,Sư tỷ ngươi liều mạng chạy,sư huynh ngươi liều mạng đuổi,sư huynh ngươi đuổi không kịp thiếu điều muốn khóc".Tưởng tượng đến bộ dáng buồn cười của Lỗ Nam Tiểu ngưu không nhịn được mà bật cười.Vịnh Mai chau mày nói:"Không dấu gì hai vị,sau khi hai người gây chuyện,một người bỏ đi kiến sư phụ ta rất lo lắng,phái rất nhiều người tìm.Không biết sư huynh ta đã tìm được người chưa."
Tiểu Ngưu cao hứng nói:"Đã tìm được,lúc ta rời đi họ đang cùng một chỗ."Tưởng tượng đến quan hệ của hắn và Tôn Tam Nương,hắn cười có điểm mập mờ.Quan Vịnh Mai vui mừng nói:"Như vậy cũng tốt,sư phụ biết được nhất định rất mừng.Nhìn Nguyệt Lâm thấy nàng không mất hứng,Tiểu Ngưu mới quay sang hỏi Vịnh Mai:"Vịnh Mai sư mụi,không biết sư huynh và sư tỷ ngươi vì cái gì mà hục hặ với nhau?"
Vịnh Mai vừa nghe đã đỏ mặt,:"Chuyện này Mụi cũng không minh bạch"Từ vẻ mặt,Tiểu Ngưu biết được là nàng biết nhưng không chịu nói.Nguyệt Lâm ở một bên trừng mắt nhìn Tiểu Ngưu, ngại hắn nhiều chuyenj.Chuyện sư môn người ta ngươi quan tâm làm gì?Mọi người đang du sơn cao hứng tì một đệ tử tới nói với Tiểu Ngưu sư nương đang tìm hắn.Hỏi có chuyện gì,tên đệ tử đáp có một Huyền tử tới tìm hắn.Tiểu Ngưu trong lòng bộp chộp không biết lão già kia tới để làm gì.Vì thế Tiểu Ngưu để Nguyệt Lâm cùng Quan Vịnh Mai đi dạo còn mình thì theo tên đệ tử về.