Chương 7: Cửu Nhạn (phần cuối)

Dọn đồ nghề ra đầu hẻm, chuẩn bị cho 1 ngày bình thường nữa ngồi lề đường sửa xe. Cái nghề nhỏ mọn nhưng bình yên để sống tạm qua ngày. Cửu Nhạn chậm chạp vừa mở công tắc bình khí nén vừa rít thuốc, cố xua đi những hình ảnh và âm thanh của cơn ác mộng đêm qua còn đang xoay trong óc. Y cố tập trung ánh mắt vào Xâu chuỗi Phật trên cổ tay mình….



Đã 47 tuổi đầu, đã trải qua nhiều biến cố đảo điên, đã từ bỏ mọi thứ trên đời trong mười một năm qua…. Giờ đây ngày ngày Cửu Nhạn bám lấy kinh kệ Phật pháp để dằn lòng mình xuống. Mưu sinh hàng ngày bằng nghề sửa xe không phải là nồi cơm to, chỉ đủ ăn. Nhưng y không lo thiếu thốn quá mức. Y vẫn có tiền để thuê căn nhà trọ nhỏ xíu trong hẻm lao động này, cũng như thuốc thang cho người vợ điên. Đó là vì số vốn của y dành dụm ngày xưa cũng không phải nhỏ – số vàng bí mật được chôn ngay tại mộ phần ghi tên…..Lê Phi Nhạn!!!

Ngày đó, y luôn biết “nghề” cướp của chém người nơi rừng hoang đương nhiên không yên ả cả đời. Y đã tính trước nhiều đường lui.

Gốc gác vốn ở ngay nơi đô thị này nhưng lưu lạc thành kẻ lục lâm từ khi mười ba tuổi, số phận đẩy y trôi đi xa, và còn bay cao! Mười bảy tuổi đã sống quen và thuộc hết khu rừng biên giới, đâm chém nhiều như ăn cơm (cũng năm mười bảy đó mà y bị chém cụt ngón tay). Mười chín tuổi, y nảy ra “ý tưởng” vô tiền khoáng hậu ở xứ sở buôn lậu đó: lập 1 băng chuyên đi “cướp”, chứ không chuyên nghề “buôn” nào nữa! Hai mươi hai, cái tên Lê Phi Nhạn đã vang khắp núi rừng, mọi băng buôn lậu lớn nhỏ đều ngán ngại băng của y. Danh xưng Cửu Nhạn được đồn thổi khắp nơi. Vài ba người quen biết thì nghĩ là y có chín ngón tay nên thành tên gọi đó. Nhưng đám lục lâm chưa một lần nhìn rõ mặt y thì sao biết y có chín ngón được!? Chúng gọi tên đó vì huyền thoại mà y tạo ra: trong một trận đánh cướp y đã chém chết 9 đứa băng hàng trắng, một băng mạnh nhất và nhiều súng nhất khu rừng!!! Dao đấu với súng, ít đánh với nhiều, biệt danh đó hình thành cũng là khi khu vực rừng biên giới đó chính thức nằm trong tay y.

Nơi giáp ranh giữa ba quốc gia, rừng già che phủ, biên giới rối rắm, khu rừng ấy là thiên đường cho nghề buôn lậu. Kiểm lâm cũng sợ chúng, kiểm lâm và cả bộ đội biên phòng ngày đó chỉ là để trang trí dọc 2 bên đường mòn chúng chở hàng qua. Mỗi băng chuyên làm 1 loại hoặc vài ba loại hàng: từ nhỏ lẻ như xăng dầu thuốc lá rượu bia, cho đến hạng nặng như sừng tê ngà voi súng dao ma tuý, muốn gì cũng có!!!

Lập được mối quen biết với tên Trung tá Tiểu đoàn trưởng của tiểu đoàn bộ đội biên phòng ở đây, Cửu Nhạn đi tiên phong trong “nghề” mới. Y không buôn thứ gì, mà chỉ dõi theo các băng khác rồi đánh cướp. Lựa chọn thứ mình muốn cướp theo “đơn đặt hàng” của tên Trung tá tên Phiên – vốn cũng là trùm trung chuyển hàng cấm về miền xuôi, Cửu Nhạn cứ đi vào rừng mà lấy hàng đó về như…. Đi chợ! Vì mối quen biết đặc biệt với Phiên mà băng của y đỡ được một phần công việc mà mọi băng khác đều phải làm: đánh với kiểm lâm, biên phòng!

Kỹ năng trinh sát, theo dõi, lên kế hoạch, chiến lược. Kỹ năng xoá dấu vết, đánh lạc hướng, không để lại hành tung trước và sau khi hành động. Lực lượng vừa, không đông đúc, băng cướp của Cửu Nhạn như một đội quân ma mà ngay cả nơi dựng trại của chúng cũng chưa từng bại lộ. Cửu Nhạn đã gây dựng nên 1 băng cướp bách chiến bách thắng nhờ tài ba siêu việt của y. Tất cả do 1 tay y xây nên.

Ông vua của xứ lục lâm, con cọp của núi rừng biên giới xưng hùng suốt đến năm hai mươi lăm tuổi. Đúng năm đó, nếu không vì một người phụ nữ thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác….

…..

Hình như luôn luôn là vậy: mọi biến cố đảo điên, mọi tai ương tàn khốc trên đời…..đều ít nhiều liên quan đến một người phụ nữ!!!

……

Năm đó, quan hệ với Phiên (giờ đã lên lon Đại tá) không ổn, tên mập này cứ ngày càng tham lam và o ép Cửu Nhạn nhiều hơn. Y tính đường lui, đi một chuyến về lại quê hương – nơi phồn hoa đô thị – để kiếm mối làm ăn khác.

Chuyến đi đó chỉ có hai tuần. Mà hai tuần ấy đã xoay ngược vận mệnh cuộc đời Cửu Nhạn mãi mãi.

Y về lại thành phố, nhanh chóng tìm đến nghĩa trang xây phần mộ mang tên mình, hòm quách đầy đủ, mướn người đi đưa ma đầy đủ. Chỉ có điều thứ mà y chôn là…. Hai mươi lượng vàng! Đó chính là cái đường hậu mà đến tận ngày nay y còn dùng được cho mình.

Y bắt mối làm ăn với một hai đại gia buôn hàng cấm khác, phòng khi Đại Tá Phiên giở trò.

Và y gặp vợ mình. Ngọc Anh.

Nàng lúc đó là cô gái mười tám xuân tròn, mang bên mình đứa con gái mới hai tuổi – Ngọc Yến – sản phẩm của một tên hiếp dâm!

Chỉ hai tuần đó thôi, Cửu Nhạn đã mãi mãi rơi vào cuộc tình duy nhất, sâu đậm nhất…

Thế là suốt những năm sau đó, ở nơi rừng núi đâm chém được không lâu thì y lại trở xuống miền xuôi để lo lắng cho hai mẹ con. Y không thể rước cả hai lên rừng theo nghề lục lâm được…. Hai người cứ thế mà sống đời vợ chồng không ai công nhận, trong suốt mười ba năm. Đối với hai mẹ con, y giống như người chồng, người cha đi “làm ăn xa” biền biệt, 1 năm về thăm nhiều lắm là 3 lần.

Đến năm thứ mười ba, Cửu Nhạn đã suy nghĩ rất lâu và rất kỹ. Vốn liếng đã dư, cuộc đời đã mỏi mệt… lúc này y ba mươi tám tuổi, đã làm vua không ngai trên biên giới gần hai mươi năm!!! Y biết đã đến lúc nghỉ ngơi, và y cũng không còn chịu được cảnh xa cách Ngọc Anh năm này qua tháng nọ thêm được. Con gái Ngọc Yến cũng tròn mười lăm, cần y lo lắng nhiều hơn cho tương lai……

Y đã thu xếp tình hình chu toàn để trở về thành thị mà sống thì bất ngờ, hai mẹ con gặp chuyện.

Nhà bị giải tỏa. Đám quan chức nhà nước đuổi cổ hai mẹ con ra đường mà không trả một xu. Ngọc Anh thiếu suy nghĩ, chưa kêu cứu ai thì đã chém cụt tay một thằng quan tham bụng bự trong đội hình đi vận động giải toả (đúng là vợ Cửu Nhạn mà!!!)

Rồi nàng ôm con bỏ trốn, ôm cả lệnh truy nã hình sự!

Cửu Nhạn hay tin, tạm thời không có đường nào giải quyết, đành rước 2 mẹ con lên “vương quốc” của y lánh nạn, nơi không có lệnh truy nã nào vươn tới được….

Mọi chuyện bắt đầu từ đây!!!

Sự xuất hiện của hai mẹ con Ngọc Yến Ngọc Anh ở trại của Cửu Nhạn lập tức gây xôn xao và chú ý. Anh em ai cũng Chúc mừng y có vợ đẹp con xinh. Thật ra nhìn thấy gái giữa rừng sâu heo hút thì mười thằng hết chín muốn đè ra đụ rồi!!! Nhưng làm vậy với Đại Ca của mình được sao!? Dám làm sao!!!??? Tình cảm quý mến và kính sợ của cả bọn dành cho Cửu Nhạn chính là tấm khiên chắn an toàn cho hai nàng. Y luôn giữ các nàng kề bên. Y tiếp tục hối hả chuẩn bị cho ngày “rửa tay gác kiếm”. Không thể giữ cả nhà ở nơi đây lâu được!!!

Cả băng cướp nhanh chóng học được cách coi hai mẹ con như người thân, kính trọng các nàng như Đại Ca của chúng. Cả băng đều giữ ý trước Ngọc Yến và Ngọc Anh. Trừ một thằng.



Kiên điên đã nhập băng Cửu Nhạn được bốn năm. Trong bốn năm, nó đã chứng tỏ không chỉ với mình Cửu Nhạn mà với cả các băng khác trong rừng già này: nó chính là con sói tàn bạo và khát máu nhất, nguy hiểm và ác độc nhất nơi đây!!! Nhờ ơn một lần cứu mạng của Đại Ca mà nó còn tồn tại tới ngày nay, nên nó luôn xem Đại Ca như anh ruột. Đã từng một lần đỡ đạn cho Đại Ca bằng…. Đầu!!! Lần đó chính là nguyên cớ để Cửu Nhạn tin tưởng mãi mãi con chó điên này, thậm chí sẵn lòng giao cái mạng cho nó! Lần đó viên đạn găm vào sâu gần một phân phía sau vành tai của Kiên điên, may là hướng xiên chứ không ghim thẳng vào trong nên mạng nó mới chưa tận. Nhưng tổn thương thần kinh để lại làm mắt và miệng nó nheo nheo xéo xéo bị lệch trọn đời… kẻ chân tình như Cửu Nhạn mãi mãi cả đời không quên pha đó….

Bỏ qua tính khí hung bạo và khát máu của nó, Cửu Nhạn luôn hiểu rõ nó là thằng mạnh nhất trong băng, chỉ sau y. Y chỉ không vừa lòng về tính….cuồng dâm của con sói dại này… Đành rằng nơi rừng rú, anh em ai cũng thiếu hơi ***. Nếu thỉnh thoảng tình cờ bắt được gái dân tộc đi lạc vào rừng sâu, lần nào bọn chúng cũng “ăn” không chừa. Cửu Nhạn không vừa ý nhưng cũng khó cản cả băng… Y để cho chúng hiếp, nhưng bắt phải chơi xong rồi thả đi chứ không được giết. Càng không hành hạ cắt xẻo tra tấn… Thỉnh thoảng nếu có dịp xuống vùng trung du hoặc thành thị, nơi nào sầm uất một chút, y đều để cả bọn đi chơi đĩ chán chê cho đỡ thèm.

Chính trong một lần về miền xuôi gom thêm xe cào cào và lương thực, cho anh em đi chơi, y đã phải đập Kiên điên đến bất tỉnh và gãy cổ tay vì sự cuồng dâm điên loạn của nó: phê thuốc, chơi đĩ, xong rồi đè cô gái ra cắn nát núm vú, thọc cán dao vào ***!!!! Khi cô nàng chống cự rên la, nó khùng lên xoay….lưỡi dao lại mà thọc!!! Mất hết nhân tính, bị thuốc che mờ mắt, nó đâm luôn Cửu Nhạn khi y đến bắt nó đi, buộc y phải bẻ tay nó…. Lần đó chính là khởi đầu của lòng mưu phản….

Vì tình cảm và lòng tin mà tha cho lần đó, Cửu Nhạn đã phạm một sai lầm. Sai lầm thứ hai của y là quá ngạo mạn: khí chất và tài năng tuyệt đỉnh cho phép y tự tin, rồi tự tin ngạo mạn lâu ngày dễ sinh ra bất cẩn…Cái bất cẩn đó che mắt y, khiến y không nhìn ra được ánh mắt thèm muốn của Kiên điên đối với cái “ngai vàng” mà Cửu Nhạn đã ngồi gần hai mươi năm…. Ngoài cuồng dâm, con chó ấy còn tham lam: thử nghĩ nếu lật Đại Ca rồi nắm trong tay hết các mối làm ăn xuôi ngược, làm đầu mối hàng lậu khắp cả Miền Nam….như Đại Ca đã làm lâu nay……biết bao nhiêu tiền mà đếm cho hết chứ!!!??

Lòng tham, dã tâm che mờ hết tình nghĩa. Tiếng anh em nhanh chóng trở thành ý nghĩ căm thù một cách vô cớ… Bản tánh của một con chó điên khát máu vốn là như vậy… Cửu Nhạn không ngu khờ, nhưng y quá trọng tình anh em – và cả ơn cứu mạng…. Y không hề nhớ là ngày xưa chính y đã cứu mạng con chó ấy trước tiên – Lê Phi Nhạn có bao giờ đòi ơn trả nghĩa với ai!!!??? Thêm một phần không nhỏ chính bơi vì đôi mắt nheo và cái miệng lệch kia che giấu tâm địa quá sâu kin quá toàn hảo đi – “tài năng” này Cửu Nhạn thật sự thua nó………

Kế hoạch của Kiên điên được lên sẵn từ ngày đó. Những lần đi trinh sát theo dõi đường đi chuyển hàng của các băng buôn lậu khác, là những lần nó móc nối, kết giao, thậm chí xưng huynh gọi đệ với các băng đảng đó. Nó hiểu sức một mình nó không làm chuyện lớn này được….

Kết hợp với các băng khắp cánh rừng này mà diệt được Cửu Nhạn, Kiên còn có khả năng sẽ làm nên chuyện động trời: gộp nhiều băng buôn (có thể nói là hơn sáu mươi phần trăm số lượng!) thành một băng lớn!!! Nó sẽ thống trị lãnh địa còn rộng hơn Đại Ca nó năm sáu lần!!! Con chó điên biết suy nghĩ chứ không phải là ngu – và suy nghĩ của nó hiểm độc, thâm sâu không kém so với dã tâm của nó!!!

……

Khi Ngọc Yến và Ngọc Anh xuất hiện, Kiên điên cố gắng dấu đi ánh mắt hau háu thèm thuồng… dù có lần thoáng đi qua khi Ngọc Yến đang tắm dưới sông, Kiên cương cứng ngắc, mà vẫn cắn răng hướng tia nhìn của mình ra xa khỏi hai núm vú non nớt hồng tươi và đôi gò nhỏ trắng như ngọc vẫn còn chưa phát triển trọn vẹn……. Con chó dại khi đã toan tính, thì nó kềm chế bản thân rất hay!!! Nó tinh tế nhận ra: lúc này là lúc Cửu Nhạn phân tâm nhất. Chính là lúc phù hợp nhất để làm chuyện lớn…..

Đúng là phụ nữ đã mang tai họa về cho Lê Phi Nhạn. Về sau này nghĩ ngợi, y không khỏi phải than thầm: Nếu không vì phụ nữ, chắc gì y đã bại hoại như ngày hôm nay!!!?????

Đàn bà là họa là tai ương…… Câu nói đó trên đời chắc không chỉ mỗi mình Cửu Nhạn gậm nhấm….

Nhưng nếu giả sử cho y chọn lại, y có chọn đường khác được không!?

…..

……….

Đến một ngày, cơ hội đến với Kiên điên. Nó được phái đi trinh sát đường mòn mới mở của băng hàng trắng. Đi mười ngày. Và mười ngày đó, là cơ hội mà nó tận dụng ngay để dẫn Thần Chết tìm về chém nát anh em cùng Đại Ca của mình………

…….

Số phận thật lạ lùng. Trên đời quả là có vô số chuyện tình cờ không ai giải thích được…..

Đúng cái hôm Kiên điên đi. Thằng Lâm lồm cồm bò tới, đi lạc trong rừng mà chui ngay vào trại của Cửu Nhạn!!!

Để rồi đúng ngày Lâm rời trại, Kiên lại dẫn quân quay về…

Lâm ở đó đúng chính xác mười ngày. Rồi Cửu Nhạn cho nó về miền xuôi, chia tay ngay trước khi màn đêm buông xuống mang theo hơi máu về trại….

Lâm về miền xuôi mà không biết sau lưng mình, chỉ bốn tiếng đồng hồ sau…. , Đại Ca gặp nạn diệt thân bởi tay thằng phản bội… thằng phản bội mà Lâm chưa hề gặp mặt một lần…….

………

Lâm năm đó chỉ là thằng nhóc mười chín hai mươi. Lơ ngơ láo ngáo sao đó mà bị bắt đi Nghĩa vụ Quân sự. Đóng quân ngay ở doanh trại lính biên phòng mà Đại tá Phiên nắm…

Bí bách và chán chường đời lính rập khuôn quy củ, Lâm trốn trại, bỏ chạy vào rừng nhắm đường đi sang Miên tìm cuộc đời mới. Nhưng kinh nghiệm đi rừng bằng con số không, hắn lạc lối mất cả tuần lễ. Đói khát và kiệt quệ, không hiểu làm cách nào mà Lâm lạc đến tận lán trại của cọp rừng….

Lâm gây ấn tượng mạnh với Cửu Nhạn ngay lần gặp đầu: hắn né được một dao của đàn em trong băng chém xuống, sau đó còn có thể quét trụ và khoá tay thằng này được mấy phút trước khi bị chính tay Cửu Nhạn đánh bất tỉnh…

Thằng đệ Cửu Nhạn không phải là con gà què! Trong băng của y toàn là dân đâm chém để kiếm cơm mà!!! Chỉ bởi vì phản xạ Trời phú cho Lâm quá nhanh và chính xác, ý chí sống còn của hắn quá mạnh mẽ!!!

Cửu Nhạn đột nhiên thấy hứng thú với thằng nhóc con ốm đói tàn tạ… Nhân duyên trên đời thật tình không thể nói trước được : bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên y nhìn thấy một kẻ giống y đến vậy!!!

Ý chí, nghị lực, đầu óc, lá gan, ánh mắt, cả phản xạ cơ thể, cả sự ứng biến thần tốc khi cận kề hiểm nguy…… …. Đều khiến y thấy lại chính mình ngày trẻ!!!

Y đã không giết Lâm.

Nghe câu chuyện kể “trốn doanh trại lính tìm chân trời mới xong rồi… lạc vô doanh trại cướp ”, Cửu Nhạn cười khoái trá như điên!!! Y chưa từng gặp thằng nhóc nào gan góc liều lĩnh vậy, mà lại… thiệt tình đến vậy! Ý nghĩ đầu tiên thoáng qua đầu là y muốn giữ thằng nhóc lại trong băng: một gã trai trẻ được Trời ban cho cái đầu nhạy bén cùng phản xạ tuyệt luân… dưới sự huấn luyện của y và của dao súng lục lâm, 5 năm 10 năm sau muốn làm nên chuyện lớn trên mảng rừng này đâu có khó!? …. Biết đâu lại vươn lên thành Cửu Nhạn thứ hai……..

Ý nghĩ sảng khoái và xa xăm sớm tàn đi khi Cửu Nhạn nhìn về phía sau, chạm vào ánh mắt của Ngọc Anh…. “ừ, mình sắp phải đi rồi! Toan tính chi nữa Lê Phi Nhạn ơi…!!! “

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…. Mẹ gì gì đó! Thôi mày bò được vào đây rồi, coi như là duyên! Chịu khó ở đây vài bữa, tao kiếm đường cho đi! “

Cửu Nhạn cười với Lâm. Tự nhiên y coi hắn như thằng em nhỏ tự bao giờ. Cái thứ tình cảm bộc phát giản đơn mà sâu sắc chân thành nhất. Lâm cũng hồn nhiên đón nhận lòng tốt của tên cướp rừng bằng tâm hồn mến mộ kính trọng, hắn cũng mặc nhiên xem Cửu Nhạn như anh, gọi hai tiếng Đại Ca không ngượng miệng!

Bèo nước tương phùng. Chỉ phút giây mà nên tri kỷ.

Cửu Nhạn khuyên Lâm bỏ cái ý nghĩ “qua Miên lập nghiệp dễ dàng hơn”. Y sắp xếp cho thằng nhóc về miền xuôi. Thường thì trốn lính rồi sẽ bị cắt quân tịch, xoá hộ khẩu, coi như không còn là con người ở trên cái đất nước này nữa… Nhưng Cửu Nhạn quen với “mối ruột” là Đại tá Phiên, nên mọi chuyện coi như xong! (y cũng định sắp tới sẽ nhờ Phiên lo về cái án truy nã của Ngọc Anh – hẳn là phải tốn cho tên mập không ít….!)

Cửu Nhạn sắp xếp để Lâm về trại lính của Phiên (đúng cái nơi hắn vừa trốn ra!!!) rồi theo xe chở quân nhu về lại thành phố – mà kỳ thực cũng là xe chở hàng cấm “hợp pháp” của gã Đại tá tham lam…. Có điều, mười ngày sau mới có đợt tiếp tế quân nhu. Nên Lâm ở lại lán Cửu Nhạn mười ngày.

Mười ngày. Không dài cho người thường, nhưng quá đủ để một cái đầu bén nhạy như Lâm học được từ Đại Ca của hắn vô số ngón nghề để xài dần về sau…

Rảnh rang vì chưa có trận đánh nào cần chuẩn bị (thật ra Cửu Nhạn đâu còn muốn đánh thêm trận nào!!!) nên người Đại Ca đó vui vẻ thoải mái chỉ cho hắn nhiều thứ, nhiều nghề: theo dõi, xoá vết, dời trại, nghi binh, đánh úp, kế hoạch, đặt bẫy,… Nhiều nhất là cách ra đòn sao cho đơn giản nhẹ nhàng mà tận dụng tối đa tốc độ Trời phú cho bản thân mình! Vì quá thích thú trước tốc độ hiếm có của cái đầu cùng đôi tay Lâm, nên Cửu Nhạn hứng khởi nói cho hắn biết. Biết, nghe chơi rồi nhớ được bao nhiêu thì tuỳ… về miền xuôi sinh sống rồi có khi cả đời mày cũng đâu xài tới!!!? Cửu Nhạn cười thầm trong bụng, mà y chẳng hề ngờ được là tên nhóc đã thần tượng y trong lòng nên ghi nhớ chính xác từng lời một! Càng không ngờ hơn khi mai sau hắn có chỗ để dùng luôn!!!….

…..

Mười ngày đó Lâm và Cửu Nhạn giữ lại ấn tượng sâu sắc về nhau mãi đến sau này… Một người thì thấy kẻ kia thú vị khó tìm, lạ lùng hứng thú, có nhiều tương đồng trùng khớp… Kẻ kia thì chỉ nhìn thấy một người anh, người thầy, người bạn lớn lao, ân nhân, người chiến binh rắn rỏi như tượng đài……

Rồi mười ngày qua nhanh. Lâm chào từ biệt Đại Ca, Ngọc Anh, Ngọc Yến và hai mươi ba anh em lúc sáu giờ chiều…

Lâm đi xa, để lại chút tiếc nuối trong ánh mắt Cửu Nhạn.

Nhưng bốn giờ đồng hồ sau, vạn sự trên đời đảo điên, cay đắng….khiến cho y gần như quên hẳn ký ức về tên nhóc con giống y đến kì lạ… Quên hẳn mọi thứ về vùng rừng núi đó… Quên sạch, để mong sống được lay lắt qua một kiếp tàn……

…..
…..
…..
…..
…..

Ký ức cứ dội về rồi cuộn xoay, từng hình ảnh từng âm vang xẹt ngang đầu óc Cửu Nhạn suốt buổi sáng. Chưa bao giờ như vậy, suốt mười một năm qua! Mười một năm y trốn tránh ký ức đó, trốn chui trốn nhủi như dế đào hang… Vậy mà sáng nay y nghĩ ngợi loạn lên đến mức có người gọi mà chẳng hề nghe thấy!…..

“Chú Nhạn! Chú Nhạn!!! Ui, Ui không nghe gì hết ha!!??????”

Cửu Nhạn giật mình.

“Cô Sương… Cô đi chợ về hả?”

Là một trong vô số bà mập nhiều chuyện của khu xóm nghèo này. Y vô cùng chán nản uể oải mỗi khi buộc phải tiếp lời những người đó…. Y có còn quan tâm gì tới vạn người vạn vật nữa đâu mà cứ thích gặp y ngồi kể lể….!!!?

Cô Sương mập mạp chẳng để ý cái mặt khó coi của y, cứ hồ hởi như gặp họ hàng dưới quê lên

“Hôm nay chú dọn ra trễ vậy!? Nghe tin gì chưa? Sáng giờ bà Hai bả khóc la um sùm cả xóm mà chú chưa hay luôn!!?? Cháu gái bả, con bé gì gì Thùy gì đó… Tối qua nó đi không về, gọi điện không bắt máy luôn! Tối qua nó nhắn tin kêu đi sinh nhật mười một giờ sẽ về mà tới bây giờ mất tiêu…. Bả không liên lạc được, gọi cho thằng bồ nó. Trời ơi, thằng bồ thề sống chết là tối qua chở nó về tới tận nhà rồi!!!! Chú coi thấy lạ không? Bả nói chắc nó bị ai bắt cóc rồi, bả khóc quá trời, tính báo công an kìa!……”

Cửu Nhạn giật mình như điện xẹt qua đầu, có hai chuyện:

Bà Hai là người y rất quý mến. Sáu năm trời dọn về khu trọ này là sáu năm y luôn yên lòng khi xa vợ đi công việc… Cô vợ điên dại ngơ ngẩn….Y gửi nhờ bà già bảy mươi ấy trông coi dùm. Bà ấy thương cô vợ tội nghiệp của y như thương chính đứa con gái chết trẻ của bà! Có bà Hai, y thật sự bớt được một phần gánh nặng và buồn đau khi lo lắng cho Ngọc Anh….. Bà Hai là ân nhân với y, chắc chắn là thế! Cuộc đời này y không còn quan tâm ai nữa…..Nhưng bà già hiền hậu đó thì ngoại lệ!!!

Cháu ngoại bà, Thùy Lam, y cũng biết con bé rất yếu ớt mỏng manh…. Y có chút quý con bé.

Chuyện thứ hai thì đã quá rõ ràng: tối qua, dáng người thân quen đó là thằng Lâm, y dám chắc vậy….

Và nó không quẹo vô hẻm này để dạo mát! Chính nó bắt con Thùy Lam!